Xem ra tối hôm nay thực sự uống nhiều quá rồi, vẫn chưa tỉnh, nếu cô ta không say đến mức nghiêm trọng thì sao lại chạy đến ngồi xổm dưới ký túc xá nam chứ?
Sau này mặc kệ cậu ta!...
Lâm Lạc xách đồ trở về ký túc xá, lục lọi trong túi một lát, kết quả phát hiện bên trong ngoài hoa quả và đồ ăn vặt, còn có một cái điện thoại Iphone mới nhất chưa khui hộp?
Thứ này bỏng tay quá.
Lâm Lạc thở dài, chú Trương tặng quà đắt như vậy, rõ ràng là hy vọng anh có thể chăm sóc Trương Hinh Doãn nhiều hơn.
Nhưng tính tình của cô con gái cưng kia như thế nào, sao người làm ba như Trương Minh Dương có thể không biết?
Điện thoại không thể trả lại cho Trương Minh Dương, như vậy thì quá xa lạ, vừa hay chiếc Nokia của anh cũng đã bị thời đại đào thải, sau này dùng chiếc mới này đi.
Còn về Trương Hinh Doãn, anh chỉ có thể đảm bảo rằng, cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm trong ngôi trường này, còn những chuyện khác thì Lâm Lạc không quản được.
Lâm Lạc nghĩ như vậy.
Thật ra tối nay Trương Hinh Doãn cứ rời đi như vậy khiến anh khá bất ngờ, anh còn tưởng cô ta sẽ nổi trận lôi đình vì chuyện này.
Có tiến bộ.
Nhưng không nhiều.
Giả sử trong cuộc gọi đầu tiên, Trương Hinh Doãn bình tĩnh nói rõ lý do, thì chắc chắn anh sẽ xuống, dù sao cô ta cũng là người đưa đồ cho anh giúp chú Trương.
Nhưng người phụ nữ này có lẽ đã quen ra lệnh cho anh từ thời cấp ba, vậy mà lại muốn dùng một câu "xuống đây" bắt anh phục tùng vô điều kiện?
Sao Lâm Lạc có thể chiều cô ta được.
Nghĩ đến việc bây giờ đã hơn mười hai giờ, thấy ba người bạn cùng phòng khác vẫn đang trò chuyện, đã khát khô cả cổ, thậm chí còn không để ý đến việc anh ra ngoài một chuyến, Lâm Lạc lên tiếng:
"Các cậu đừng nói chuyện nữa, lại đây ăn chút đồ đi."
Chú Trương mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt, Lâm Lạc gọi các bạn cùng phòng tới chia sẻ, coi như là bữa khuya, mặc dù lời mời này còn có một mục đích khác.
"A!"
"Cảm ơn cảm ơn!"
"Thậm chí còn có cả dưa hấu!"
Tất nhiên ba người bạn cùng phòng rất vui vẻ.
Đợi mọi người ăn gần xong, Lâm Lạc cười nói: "Sau này chúng ta còn nhiều thời gian ở chung, hay là tối nay cứ đi ngủ trước đi?"
Đây là cách sử dụng chỉ số cảm xúc cơ bản nhất của một người trưởng thành, Lâm Lạc tin rằng chỉ cần các bạn cùng phòng biết điều chút là sẽ nghe theo.
Quả nhiên.
Mặc dù ba người bạn cùng phòng đang nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn muốn buôn thâu đêm, nhưng dù sao cũng đã ăn đồ của người ta, cuối cùng mấy người vẫn nể mặt Lâm Lạc .
"Đi ngủ, đi ngủ!"
"Ngày mai nói chuyện tiếp!"
Trở về giường, Lâm Lạc lấy điện thoại nhắn tin, chúc Tiêu Long Nguyệt và một vài cô gái khác ngủ ngon, sau đó nhắm mắt đi ngủ.
Để rèn luyện sức khỏe, trong kỳ nghỉ hè anh đều dậy từ sáu giờ sáng, điều này đòi hỏi anh phải đi ngủ sớm.
Bây giờ đã khai giảng, Lâm Lạc định điều chỉnh lại kế hoạch hàng ngày của mình chút, đi ngủ muộn hơn chút, sáng bảy giờ dậy, bảy rưỡi ra sân vận động chạy bộ, tám giờ hơn đến căng tin ăn sáng.
Dù sao thì vóc dáng đã rèn luyện đến mức hài lòng, tiếp theo Lâm Lạc có thể giảm bớt lượng vận động một cách phù hợp, chỉ cần giữ nguyên vóc dáng là được.
Cứ như vậy, ngày khai giảng khiến mỗi người một tâm trạng đã kết thúc, đồng thời cũng có nghĩa là cuộc sống đại học chính thức bắt đầu.
Bảy giờ mười phút sáng hôm sau, Lâm Lạc thức dậy rửa mặt, không khác gì kế hoạch tối hôm qua, chủ yếu là bây giờ anh ngủ rất ngon, mỗi ngày chỉ cần ngủ sáu bảy tiếng là đủ tỉnh táo cả ngày.
Các bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, Lâm Lạc cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, không biết tiếng động lúc anh rửa mặt có làm phiền đến họ không. Chỉ có thể nói rằng cuộc sống tập thể trong ký túc xá luôn có lúc cần phải nhường nhịn lẫn nhau, cho dù có cãi nhau vì chuyện này thì cũng không phân biệt được ai đúng ai sai.
May là Lâm Lạc không định chỉ ở ký túc xá, anh định đợi sau khi huấn luyện quân sự xong sẽ thuê một căn hộ gần trường, dù sao thì sau này còn phải viết tiểu thuyết, có người ở bên cạnh làm phiền, ít nhiều cũng không tiện.
Rửa mặt xong, Lâm Lạc đến sân vận động, thấy dưới những tán cây cao gần đó, có một vài bạn học đang cầm sách đọc nhỏ, giọng của họ vang vọng trong không khí buổi sáng sớm.
Khi ánh nắng chiếu xuống đường chạy màu đỏ rộng lớn, mặt đất như bừng lên ánh sáng vàng, có một vài sinh viên đang chạy bộ buổi sáng, chạy ngang qua Lâm Lạc, cơn gió thổi qua dường như tràn ngập hương vị thanh xuân.
Đây chính là những sinh viên tràn đầy sức sống, Lâm Lạc thích bầu không khí này. Sau khi khởi động ở bên đường chạy một lúc, anh cũng bắt đầu chạy bộ buổi sáng của mình, kết quả mới chạy xong vòng đầu tiên thì đã gặp một người quen.
Trần Lâm Dục?