Chương 44: Công thức thằng hề của Lâm Lạc

Trọng Sinh Ai Còn Làm Minh Tinh

Ngã Tối Bạch 02-12-2024 09:23:50

Hồi cấp ba có một cô gái rất thích anh ta, Trương Long Phi chê cô ta không đủ xinh nên mãi không đồng ý lời tỏ tình của cô ta. Nhưng sau này thấy cô gái đó có bạn trai, còn rất ân ái, Trương Long Phi lại thấy khó chịu, anh ta thậm chí còn tự hỏi bản thân: Nếu cô gái đó chạy đến nói rằng cô ta vẫn thích mình, vậy hai người có thể yêu nhau không? Câu trả lời vẫn là không! Khó chịu thì khó chịu thật, nhưng Trương Long Phi vẫn rất rõ ràng bản thân thực sự muốn tìm một cô gái như thế nào, vì vậy anh ta cảm thấy phân tích của Lâm Lạc hoàn toàn không có vấn đề gì! Trên thực tế. Lâm Lạc đều nhìn thấy tất cả những biểu hiện khác thường của Trương Hinh Doãn hôm nay, nhưng anh không cho rằng cô ta hối hận vì lúc trước luôn từ chối anh, càng không cho rằng cô ta thích anh. Không đến nỗi sến súa như vậy. Thật ra chỉ là tâm lý rất bình thường, ví dụ như con chó nhà bạn đột nhiên không bám lấy bạn nữa, bạn cũng không vui, cho dù tình cảm của bạn với con chó đó thật ra chỉ có vậy. "Chậc chậc." Nhậm Trường Giang không nhịn được hỏi: "Đột nhiên tôi thấy hơi tò mò không biết hồi cấp ba Lâm Lạc đã nịnh Trương Hinh Doãn như thế nào?" "Nhớ một công thức này." Lâm Lạc đếm từng ngón tay: "Trả lời tin nhắn ngay lập tức + ham muốn chia sẻ rất mạnh + bám người + đầu óc yêu đương + biết đặt mình vào vị trí của người khác + cho đi vô hạn + ghen tuông + thích tưởng tượng + vì một câu nói của đối phương mà buồn bã đau khổ + quá chủ động = thằng hề." Dừng lại một lát, chính Lâm Lạc cũng không nhịn được cười: "Đúng vậy, đó chính là tôi thời cấp ba." Có người đang nghe kể chuyện. Có người đang soi gương. Phản ứng của Trương Long Phi và Nhậm Trường Giang coi như bình thường, nhưng cơ thể Vương Vũ chợt cứng đờ, anh ta cảm thấy hình như bản thân đã trúng toàn bộ "công thức thằng hề" này của Lâm Lạc, giống như nhà mình bị người ta lắp camera giám sát vậy! Có thể tháo camera giám sát xuống không? May là Trương Hinh Doãn mà Lâm Lạc theo đuổi suốt ba năm có tính cách lạnh lùng, còn Tiêu Long Nguyệt mà anh ta theo đuổi suốt ba năm thỉnh thoảng sẽ đáp lại chút. Chúng ta không giống nhau! Vương Vũ nghĩ như vậy, nhưng anh ta vẫn không quên điều mình muốn hỏi Lâm Lạc: "Cậu vẫn chưa nói hôm nay chọc cười Tiêu Long Nguyệt thế nào!" "Cái này rất phức tạp." Trò chuyện với con gái hoàn toàn dựa vào chỉ số cảm xúc, còn có cách ăn nói và cách ứng biến của bản thân, những thứ này đều không dễ học. Thật ra Lâm Lạc muốn khuyên Vương Vũ cứ tặng quà nhỏ cho Tiêu Long Nguyệt là được. Ví dụ như son môi là rất phù hợp. Như vậy lúc Tiêu Long Nguyệt hôn những chàng trai khác, Vương Vũ vẫn có thể cảm thấy bản thân có tham gia. Nhưng nghĩ đến việc Vương Vũ đang bốc đồng, có lẽ sẽ không nghe lời khuyên, vì vậy anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bình thường tập thể dục nhiều hơn, có thể nâng cao hình tượng của cậu, không có việc gì thì đọc nhiều sách, có thể nâng cao cách ăn nói của cậu, đừng suốt ngày chỉ biết nịnh." Thật không biết trái tim của một số phụ nữ làm bằng gì, càng nịnh càng cứng. Lâm Lạc hy vọng Vương Vũ có thể dành nhiều thời gian hơn để nâng cao bản thân, như vậy anh ta sẽ bớt dành tâm trí cho Tiêu Long Nguyệt. Còn lại Lâm Lạc cũng không tiện nói thêm, dù sao chỉ khi con người tỉnh dậy mới biết bản thân đã mơ một giấc mơ. "Được!" Vương Vũ dường như là người biết nghe lời, gật đầu lia lịa, kết quả tối hôm đó ký túc xá chưa tắt đèn, anh ta đã trèo lên giường nhắn tin cho nữ thần: "Long Nguyệt, tôi vừa nghe Lâm Lạc phân tích tâm lý của Trương Hinh Doãn thật tuyệt vời (nhe răng)!" Tạch tạch tạch tạch, Vương Vũ gõ liên tục hơn một trăm chữ, tương đương với nửa bài luận văn nhỏ. Tiêu Long Nguyệt: "(Che miệng cười)" Tiêu Long Nguyệt: "Ký túc xá của các cậu buồn cười ghê." Tiêu Long Nguyệt: "Sau này kể thêm cho tôi nhiều chuyện phiếm trong ký túc xá nhé!" Hiếm khi thấy Tiêu Long Nguyệt trả lời ba tin nhắn liên tiếp, Vương Vũ lập tức vui mừng, nằm vặn vẹo trên giường như con giòi, đang muốn tiếp tục tán gẫu nhân lúc nóng hổi, kết quả là nữ thần lại gửi một tin nhắn: "Tôi đi tắm đây." Vương Vũ gõ chữ: "Sao mỗi lần chúng ta chat là cậu lại đi tắm?" Do dự một lát, Vương Vũ xóa đoạn tin nhắn kia đi, sau đó thành thạo gõ hai chữ: "Ừ ừ." Mười rưỡi tối, Lâm Lạc tắm xong, gọi điện về nhà, tuy chỉ nói vài câu rồi cúp máy nhưng thật ra khi ba mẹ nhận được điện thoại, ý nghĩa của cuộc điện thoại này đã hoàn toàn đạt được. Mười rưỡi tối, theo thói quen của Lâm Lạc , giờ này anh đã chuẩn bị đi ngủ. Nhưng đối với những sinh viên năm nhất, tâm trạng ngày đầu tiên nhập học đại học dù sao cũng khác, vừa phấn khích vừa bối rối, vừa mong đợi vừa lo lắng. Trước khi cơn phấn khích này qua đi, không ai có thể ngủ trước mười hai giờ, vì vậy mấy người trong ký túc xá của Lâm Lạc bắt đầu chém gió, từ các bạn nữ trong lớp, nói đến thời cấp ba của mỗi người huy hoàng như thế nào.