"... Bố mẹ tôi đều đã mất, tôi là người theo lối sống DINK(*), dù tôi đã đi xem mắt nhiều lần, nhưng khi nghe đến chuyện này thì đối phương đều chủ động rời xa."
Giọng nói của Lệ Hành trầm thấp dễ nghe như tiếng đàn cello.
Hai mắt Mộ Song mở to khi nghe được những lời này, bố mẹ đều mất sớm cộng thêm lối sống DINK, điều kiện này quá tốt!! Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ của cô!
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Song ửng đỏ vì kích động.
Lệ Hành cúi đầu bưng ly cà phê, khoé môi gợi lên nụ cười thoáng trong giây lát. Đến khi ngẩng đầu lên, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh lúc đầu.
"Cô Mộ Song còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì để nói thì chúng ta kết thúc buổi xem mắt ngày hôm nay ở đây."
Lệ Hành đứng dậy, Mộ Song lập tức cuống quít kéo góc áo Lệ Hành.
"Tôi, tôi có lời... tôi còn chưa nói xong..."
Mộ Song không nghĩ tới Lệ Hành lại đá ngang sân như vậy, anh rời đi nhanh chóng làm cô trở tay không kịp.
Gương mặt Lệ Hành dường như có chút không vui, điều này càng khiến trong lòng Mộ Song bồn chồn.
"Ồ? Vừa rồi cô Mộ Song không nghe thấy lời nói của tôi sao?"
Mộ Song nuốt nước miếng, cô cảm thấy Lệ Hành không hề giống một lập trình viên, làm gì có lập trình viên nào lại cứng rắn sắt đá như này, trông anh ta giống tổng tài hơn,"Tôi nghe thấy được, cho nên tôi nghĩ hai chúng ta nên ngồi xuống để nói chuyện."
"À được, tôi xin chăm chú lắng nghe."
Lệ Hành ngồi trở về ghế, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Song.
Mộ Song hơi thấp thỏm, cô cảm thấy Lệ Hành thật sự là đối tượng tốt, cho nên cô cần phải nói chuyện rõ ràng với anh, không biết chừng Lệ Hành lại đồng ý thì sao?
"Anh Lệ Hành, chuyện là thế này, có lẽ anh đã biết rõ tình hình gia đình nhà tôi. Bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi lại là con một nên khi lấy vợ hai, bọn họ đã sinh được một cậu con trai. Tôi ở trong gia đình có thể nói là có cũng được, không có cũng được."
Mộ Song nói xong những lời này, cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lệ Hành, thấy anh không khó chịu hay phiền hà thì cô mới tiếp tục nói.
"Do cuộc hôn nhân của bố mẹ không được hạnh phúc, khiến tôi sinh ra chứng sợ hãi hôn nhân, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân."
Mộ Song phát hiện khi cô nói xong lời vừa rồi thì hai mắt Lệ Hành xuất hiện vẻ không tán đồng, tựa hồ như đang hỏi cô nếu không muốn kết hôn thì sao phải đi xem mắt?
"Chắc anh Lệ Hành đang thấy khó hiểu vì sao tôi lại đồng ý đi xem mắt, do mẹ kế vẫn luôn thúc giục tôi kết hôn, nói thì như vậy nhưng thực chất bà ấy thấy tôi là người dư thừa trong nhà bọn họ, cho nên chỉ nhanh chóng muốn gả tôi ra ngoài. Không dám giấu giếm anh, tôi cũng đã đi xem mắt rất nhiều lần và tìm đủ loại lý do để lừa gạt cho qua chuyện."
Mộ Song không uống cà phê nữa, cô đổi sang một ly nước chanh, sau khi uống một ngụm thì mới tiếp tục mở miệng nói.
"Còn một nguyên nhân quan trọng nhất chính là tôi không muốn sinh con, tôi cũng giống anh Lệ Hành — là người theo lối sống DINK, thật sự mà nói thì tôi cực kỳ chán ghét trẻ con... Cho nên tôi vừa không muốn kết hôn cũng không muốn sinh con. Nhưng tôi thấy rất phiền khi mẹ kế suốt ngày thúc giục, tôi cũng muốn rời khỏi nhà bọn họ để sống một cuộc sống riêng."
"Tuy nhiên kinh tế của tôi không thể mua được nhà riêng ở thành phố H... và dọn ra ngoài ở."
Nói đến đây Mộ Song liền thở dài một tiếng, thành phố H tấc đất tấc vàng, cô mới tốt nghiệp hai năm nên thật sự mua không nổi, vì vậy cô mới phải ở cùng với bố.
"Vậy thì sao? Phiền cô Mộ Song nói vào chuyện chính." Lệ Hành bắt đầu không kiên nhẫn, anh hơi nhíu nhíu mày.
Mộ Song đỏ mặt, cô cắn chặt răng và quyết định nói:
"Vâng... Chuyện là... anh xem chúng ta có thể làm hợp đồng hôn nhân không?"
——
(*) Lối sống DINK: là từ viết tắt của cụm từ "Dual Income, No Kids" – Thu nhập kép, không con cái.
Hầu hết những cặp đôi DINK đều có thu nhập cao, có học vấn và ham mê du lịch. DINK là những người có khả năng sinh sản nhưng họ chọn không sinh con (Vô sinh chủ động).
Còn những người không có khả năng sinh sản (Vô sinh) hoặc thiếu khả năng sinh sản thì họ không đủ điều kiện để trở thành DINK.