Kết hôn ngày thứ ba, cuối cùng Mộ Song cũng chuyển nhà, cô dọn đến căn hộ chung cư mà Lệ Hành đã thuê, vị trí cách nhà cô khoảng hai cây số.
Diện tích căn hộ vốn không lớn lắm, giờ xuất hiện thêm nữ chủ nhân nên có cảm giác hơi chật chội.
Lần trước đến nhà Lệ Hành, Mộ Song còn chưa kịp quan sát kỹ nơi đây. Sau này cô sẽ ở đây ít nhất một năm, cho nên Mộ Song cẩn thận nhìn từ trong ra ngoài một lần.
Mộ Song đi ra ngoài ban công, nơi này rộng khoảng hai ba mét, có lan can bảo vệ chắc chắn, trên thành lan can không hề có đồ trang trí, xem ra với Lệ Hành thì nơi này chỉ dùng để phơi quần áo.
Mộ Song bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn Lệ Hành.
Lệ Hành đang xếp gọn thùng giấy trong phòng khách, anh vừa ngẩng đầu thì đúng lúc chạm phải ánh mắt Mộ Song, trái tim anh lập tức nhảy dựng.
Còn trái tim nhỏ bé của Mộ Song thì hơi loạn nhịp,"Lệ Hành, em có thể trồng hoa ngoài ban công không?"
Cô bắt đầu tưởng tượng nhà mình sau này sẽ trồng đủ loại hoa cỏ mà cô yêu thích, Mộ Song cảm giác trồng những thứ nho nhỏ đáng yêu sẽ khiến cuộc sống sinh hoạt trở nên muôn màu muôn vẻ.
"Ừm, tuỳ em." Lệ Hành nói xong lại tiếp tục cúi đầu lấy đồ của Mộ Song ra khỏi thùng giấy.
Mộ Song mỉm cười đi vào phòng khách, cô ôm túi đồ mà Lệ Hành vừa lấy ra.
"Lệ Hành, phòng của em là phòng nào?"
Lệ Hành chỉ tay về căn phòng phía tay phải.
Căn hộ của Lệ Hành có bố cục rất đơn giản, từ cửa chính đi vào thì phía bên tay phải là phòng bếp, lần lượt theo thứ tự là một gian phòng ngủ, tiếp đó là phòng vệ sinh rồi lại phòng ngủ, phòng khách nằm đối diện ban công nhỏ. Mà phòng Lệ Hành vừa chỉ chính là phòng ngủ ngay sát ban công.
Mộ Song vui vẻ ôm quần áo đi tới mở cửa phòng.
Căn phòng này dường như mới được sửa sang lại, tường được dán giấy màu xanh nhạt, ngay cả giường cũng là giường mới, chăn ga gối đệm đồng bộ màu hồng phớt. Mộ Song chỉ không ngờ phòng ngủ chưa đầy 20 mét vuông, nhưng giường lại là giường đôi theo phong cách châu Âu. Ngoài ra còn có thêm bộ bàn trang điểm nhỏ xinh và tủ quần áo màu trắng.
So với trong tưởng tượng của Mộ Song thì tốt hơn rất nhiều, lúc đầu cô tưởng ngoài giường ra thì không có bất cứ thứ gì khác.
Lệ Hành đứng phía sau Mộ Song, thấy vẻ mặt vui sướng của cô thì anh biết cô rất vừa lòng. Không uổng công anh xem nhiều cách trang trí phòng cho con gái, sau đó còn chọn đi chọn lại. Mộ Song thích là tốt rồi! Đây... cũng coi như phòng tân hôn của bọn họ... Chính vì điều này mà anh mới mua luôn giường đôi, chỉ cần Mộ Song tiếp nhận anh thì phòng bên cạnh sẽ đổi thành phòng làm việc.
"Lệ Hành, em không ngờ gian phòng lại đẹp như này."
Mộ Song đặt quần áo lên trên giường, cô nhận lấy mỹ phẩm dưỡng da mà Lệ Hành giúp cô cầm vào, sau đó xếp gọn lên bàn trang điểm.
"Ừm, người thuê trước đây là con gái, anh cũng không nghĩ tới lại phù hợp với em."
Mộ Song vui vẻ gật đầu, thật sự cực kỳ phù hợp với cô!
Lệ Hành giúp Mộ Song lấy đồ ra ngoài rồi sắp xếp gọn gàng vào trong phòng.
Nhìn phòng ngủ dần dần bị lấp đầy bởi đồ vật của chính mình, trái tim Mộ Song cũng chậm rãi được lấp đầy. Đây chính là gian phòng mà cô sẽ ở... thật là tốt, cuối cùng thì cô cũng thoát khỏi gia đình và một mình sống cuộc sống tự do!
Nghĩ đến đây là Mộ Song liền đứng dậy, cô dũng cảm vỗ bả vai Lệ Hành.
"Đi thôi, để chúc mừng em có cuộc sống mới, hôm nay em sẽ mời anh ăn cơm!"
Lệ Hành gật đầu, anh cũng nghĩ hai người họ nên ra ngoài ăn mừng một bữa.
Vì thế hai người vui vẻ ra cửa. Chưa đầy hai tiếng, Lệ Hành đã phải đỡ Mộ Song say khướt về nhà.
"Ưm... em rất vui! Thật... sự rất vui... cuối cùng em cũng, em cũng dọn ra ngoài..."
"Không - em vẫn muốn uống nữa..."
Lệ Hành không hề biết Mộ Song uống có một chai bia đã say thành dạng này. Mới đầu anh không cho Mộ Song uống, nhưng cô lại nói kiểu gì hôm nay cũng phải uống vài chén. Kết quả vài chén bia xuống đến bụng, Mộ Song đã biến thành con ma men...
Hôm nay Mộ Song cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cô đang uống đến tầm thì bị người ta lôi đi. Mộ Song rất không vui, cô còn muốn uống nữa!
"Này... Anh là ai? Tại sao không cho em uống rượu!"
Lệ Hành cười,"Anh là chồng của em..."
"Anh nói dối! Em còn chưa có chồng!" Mộ Song say khướt cãi lại.
"Anh không nói dối, anh thật sự là chồng của em." Giọng nói của Lệ Hành rất nhẹ nhàng, đôi mắt anh dịu dàng nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì say rượu của Mộ Song đang dựa trong lồng ngực mình.
"Vậy anh chứng minh đi! Chứng minh anh là chồng của em!"
Mộ Song ngửa đầu lên nói, ánh mắt mê mang nhìn người trước mặt, nhưng chỉ cảm thấy phía trước đều là ảo ảnh.
Lệ Hành không trả lời, anh cúi đầu hôn lên cái miệng đang lải nhải của Mộ Song.