Từ đó về sau, bên cạnh Lệ Hành luôn xuất hiện thêm một cái đuôi nhỏ đáng yêu. Cô nhi viện đối với Lệ Hành mà nói chỉ là nơi để buổi tối trở về ngủ một giấc. Hành động này của Lệ Hành đã đem tới bất mãn cho viện trưởng cô nhi viện – Tang Du.
Tang Du đã hơn ba mươi nhưng còn chưa kết hôn, vì cấp trên phân công nên cô mới đến đây làm viện trưởng. Thật sự trong lòng cô không hề thích cô nhi viện này, tuy nhiên cấp trên đã hứa hẹn chỉ cần cô làm việc tốt, trong quá trình công tác không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì cô có thể rời khỏi nơi đây, đến nơi có điều kiện tốt hơn. Năm nay là năm cuối cùng, cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ngày hôm nay, đúng lúc Lệ Hành vừa đi ra ngoài đã bị Tang Du nhìn thấy và ngăn cản.
"Lệ Hành, em lại muốn đi đâu? Em còn nhỏ như này, ra ngoài rất dễ bị người ta bắt cóc, em có biết không?"
Lời nói của Tang Du nghe có vẻ là quan tâm, thực chất là sợ phải chịu trách nhiệm.
Lệ Hành liếc mắt nhìn Tang Du, trước đây anh thương tích đầy mình cũng không thấy cô viện trưởng quan tâm anh. Bây giờ ban ngày anh không ở cô nhi viện, buổi tối mới trở về thì lại khiến viện trưởng quan tâm.
"Em ra ngoài chơi cùng bạn."
Tang Du ngạc nhiên, trẻ con trong cổ trấn hầu như đều không thích chơi với trẻ trong cô nhi viện. Cho nên trẻ con trong viện đều tự chơi với nhau, hơn nữa còn tương đối đoàn kết, điều này khiến cô khá hài lòng, như vậy cũng tiện cho việc quản lý của cô. Nhưng Lệ Hành mới đến lại không hợp với bọn trẻ, đây là điều làm cô thấy mệt mỏi nhất.
"Lệ Hành, em chơi cùng với các bạn trong cô nhi viện không vui hơn à? Tại sao lại ra ngoài tìm bạn để chơi? Bên ngoài rất có thể là người xấu..." Tang Du tận tình khuyên bảo.
Lệ Hành thấy cô viện trưởng nói xấu Mộ Song, vẻ mặt anh lập tức không vui,"Song Song và cô Nhiễm không phải là người xấu. Nếu cô viện trưởng không còn chuyện gì thì em muốn ra ngoài. Hy vọng sau này cô không nói xấu bạn tốt của em! Nói xấu sau lưng người khác là không có đạo đức!"
Lệ Hành nói xong lời này liền lập tức làm lơ Tang Du, anh nâng bước đi ra khỏi cô nhi viện.
Tang Du nhìn bóng dáng nho nhỏ của Lệ Hành, hai tay cô siết chặt, cô cực kỳ ghét những đứa trẻ không nghe lời...
Lệ Hành đã tính toán thời gian để đến đón Mộ Song tan học, vì cô Nhiễm phải vất vả kiếm kế sinh nhai cho nên sau khi ở chung với cái đuôi nhỏ Mộ Song được mấy tuần, anh liền tự động nhận nhiệm vụ đón Mộ Song về nhà. Bình thường anh đều đến sớm hơn mười lăm phút, để cô bé vừa ra khỏi cổng trường là có thể nhìn thấy anh. Nếu anh đến muộn, Mộ Song sẽ tức giận và không thèm để ý đến anh.
Nhớ tới khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo của Mộ Song là anh lại thấy vui vẻ, mỗi khi cô bé tức giận sẽ chu cái mỏ, trông vô cùng đáng yêu.
Lệ Hành chạy vội đến nhà trẻ, lúc chạy đến nơi thì đúng lúc cổng nhà trẻ vừa được mở, anh bèn đứng thở hổn hển đợi bên ngoài cổng.
Hôm nay Mộ Song buộc tóc hai bên, chân nhỏ tung tăng đi ra khỏi nhà trẻ, hai bím tóc đung đưa theo bước chân cô bé. Thấy Lệ Hành đứng bên ngoài cổng, cô bé lập tức chạy nhào vào trong lòng Lệ Hành và ôm chặt lấy anh.
"Anh tiểu Hành! Hôm nay anh cũng rất đúng giờ! Chúng ta mau về thôi, mẹ em nói sẽ làm món thịt kho Đông Pha. Anh tiểu Hành biết không, đã ba tháng em chưa được ăn món này rồi! Em rất là thèm!" Đôi mắt Mộ Song lấp lánh nhìn Lệ Hành, nói đến thịt kho Đông Pha là cô bé còn nuốt nước miếng.
Lệ Hành xoa đầu nhỏ của Mộ Song,"Ừm, chúng ta mau trở về. Đã lâu rồi Song Song không được ăn, tất cả đều cho Song Song ăn nhé?"
"Hi hi... vâng... Nhưng mà mẹ nói phải chia sẻ đồ ăn ngon với bạn bè! Song Song không thể độc chiếm! Cho nên anh tiểu Hành cũng phải ăn!" Khuôn mặt nhỏ của Mộ Song lộ vẻ không tình nguyện, mày nhỏ cũng hơi nhíu lại, chỉ cần nghĩ đến việc không thể một mình hưởng thụ món thịt kho Đông Pha là cô bé lại đau lòng. Nhưng cô bé luôn luôn ghi nhớ lời mẹ dạy, vì thế đành nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.
Lệ Hành nhìn biểu cảm phong phú trên mặt Mộ Song, anh nhịn không được mà cười thành tiếng.
"Không cần, anh không thích ăn. Những thứ mà anh không thích ăn thì Song Song không cần chia sẻ với anh."
"Thật ạ? Anh tiểu Hành không thích ăn sao... thật là đáng tiếc! Để không lãng phí lương thực, Song Song sẽ ăn hết toàn bộ... hì hì..." Đôi mắt Mộ Song lập tức sáng rực, cô bé nắm tay Lệ Hành đi nhanh về phía trước và còn phấn khởi hát bài "Ngôi Sao Nhỏ" vừa được học trong nhà trẻ.
Lệ Hành nắm tay nhỏ mềm mại của Mộ Song, đi theo phía sau cô bé đang ngâm nga hát.
"Này vì sao nhỏ lấp lánh ơi, lấp lánh lấp lánh suốt đêm dài..."