Nhiễm Thục Hoa chỉ ngây người ngắn ngủi vài giây, bà vừa cười ha hả vừa bưng đồ ăn lên bàn, một tay thì giơ lên vén tóc ra sau tai,"Con chính là chồng của Song Song, tên Lệ Hành phải không? Đúng là tuấn tú lịch sự, Lệ Hành mau ngồi xuống đi con."
Lệ Hành mỉm cười gật gật đầu,"Con chào mẹ. Con và Song Song biếu mẹ ít quà, con đặt ở phía bàn đằng kia, đó đều là đồ để mẹ bồi bổ thân thể. Thật ngại quá khi bây giờ con mới đến gặp mẹ."
Nhiễm Thục Hoà nhìn về phía quà tặng mà Lệ Hành vừa nói, bà cười mắng: "Hai cái đứa này, về đây với mẹ là được rồi, còn bày vẽ quà tặng làm gì. Không sao, mẹ biết hai đứa đều bận rộn, các con có thể về đây với mẹ là mẹ rất vui rồi."
Người làm cha mẹ luôn như vậy, ngoài miệng lúc nào cũng nói không cần mua gì, nhưng nội tâm lại vui như mở cờ trong bụng, ai mà không muốn con cái hiếu thuận với mình thật nhiều.
Mộ Song đã sớm đói bụng, thấy hai người vẫn còn muốn hàn huyên, cô vội lên tiếng: "Mẹ, mẹ ngồi xuống ăn trước đã, không đồ ăn nguội hết bây giờ!"
Nhiễm Thục Hoa oán trách nhìn Mộ Song,"Con bé này, lúc nào cũng chỉ biết ăn! Ấy, Tiểu Hành mau mau ngồi xuống đi con, nếm thử xem món thịt kho tàu mà mẹ làm có ngon không."
Mộ Song trợn mắt lên nhìn, vừa nãy còn gọi người ta là Lệ Hành, bây giờ đã đổi thành Tiểu Hành, mẹ của cô thay đổi đúng là nhanh. Mộ Song cũng không hề kiêng dè, dù sao nơi này cũng coi như không có người ngoài, cô thoải mái gắp món mình thích và ăn đến vui vẻ.
Đã lâu không được ăn đồ mẹ nấu, những món mẹ cô nấu luôn có hương vị đặc trưng, ăn vô cùng ngon miệng.
Thấy Mộ Song ăn một mình cực kỳ vui vẻ, Nhiễm Thục Hoa bèn gắp cho Lệ Hành một miếng thức ăn, sau đó bà hỏi chuyện: "Tiểu Hành, hiện tại con đang làm gì?"
"Con làm ở ngay cạnh công ty Song Song, công việc của con là thiết kế phần mềm."
"Phụt..." Mộ Song đang uống canh, nghe thấy Lệ Hành nói thiết kế phần mềm thì lập tức phì cười,"Lập trình viên là lập trình viên, lại còn thiết kế phần mềm..."
"Ơ cái con bé này! Ngoan ngoãn ăn đi, đang ăn không nói chuyện!"
Lệ Hành cười đầy cưng chiều, anh đưa khăn giấy cho Mộ Song,"Song Song nói đúng, công việc của con cũng được gọi là lập trình viên."
Đối với Nhiễm Thục Hoa thì thiết kế phần mềm nghe dễ hiểu hơn rất nhiều so với lập trình viên.
"Ồ... rất giỏi! Mẹ nghe nói tiền lương đều rất cao phải không?"
Mộ Song nhận khăn giấy từ tay Lệ Hành và lau miệng, quả nhiên vừa về nhà đã bị hỏi vấn đề này, cô thấy đúng là phiền phức.
"Mẹ... mẹ có thể đổi sang chủ đề bình thường khác được không, ai lại đi hỏi lương cao hay không cao."
Nụ cười trên khoé môi Lệ Hành vẫn không hề biến mất, trở về cổ trấn Lê Hề là Mộ Song lại càng hoạt bát đáng yêu.
"Đây là vấn đề mẹ nên hỏi và cũng là vấn đề anh nên nói cho mẹ biết. Nếu không mẹ làm sao yên tâm giao em cho anh."
Nhiễm Thục Hoa gật đầu một cái, con rể đúng là tâm lý lại tri kỷ. Bà đối với Lệ Hành giống hệt như câu nói mẹ vợ nhìn còn rể càng nhìn càng vừa mắt.
"Con nắm ít cổ phần trong công ty, thu nhập một năm đại khái khoảng 50 vạn."
Thật ra Mộ Song rất hứng thú với đề tài này, chẳng qua cô ngại hỏi anh. Hôm nay có mẹ ra tay, cô liền dựng lỗ tai lên nghe lỏm. Kết quả vừa nghe xong thì thiếu chút nữa cô lại phun nước canh ra khỏi miệng lần nữa.
Cái gì?!! Thu nhập một năm của Lệ Hành là 50 vạn??? Tuy giá nhà thành phố H đắt đỏ, nhưng lương thế kia thoải mái mua được nhà, tại sao anh lại thuê căn hộ nhỏ như kia???
Lúc trước Mộ Song cảm thấy cô có 20 vạn tiền hồi môn của bố là có thể sống tự do thoải mái, không ngờ người ta thu nhập một năm lên tới 50 vạn, đã thế còn có cổ phần trong công ty. Điều quan trọng là Mộ Song có biết công ty của Lệ Hành, những năm gần đây lợi nhuận mà công ty kia thu về không hề nhỏ, tương lai có khả năng còn lớn mạnh hơn nữa. Cho nên cổ phần của Lệ Hành có thể nói là nước lên thì thuyền lên!!!
Mộ Song càng ngày càng hoài nghi người có điều kiện tốt như Lệ Hành sao lại đồng ý làm hợp đồng kết hôn với cô. Bây giờ ngẫm lại, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn đầu óc Lệ Hành có vấn đề! Mà cô nghe nói đàn ông sau khi ly hôn sẽ càng nổi tiếng, chẳng lẽ anh muốn hướng tới mục tiêu này???
"Ha ha, Tiểu Hành đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."
Sau khi biết được con rể nhà mình có tiền đồ xán lạn, Nhiễm Thục Hoa càng cười tươi hớn hở,"Mau ăn đi, Song Song thích nhất món thịt kho Đông Pha, Tiểu Hành cũng ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Mẹ nấu rất ngon, con chưa được ăn món thịt kho Đông Pha nào ngon như này..."
"Miệng Tiểu Hành đúng là ngọt, mẹ nghe mà cũng thấy ngại..."
Lệ Hành và Nhiễm Thục Hoa lại tiếp tục nói chuyện, nhưng Mộ Song đã không còn hứng thú nghe nữa. Khi biết được Lệ Hành là người cực kỳ ưu tú, đáy lòng Mộ Song bắt đầu sinh ra cảm giác tự ti và bất an, điều này khiến cô rất phiền muộn.
Sau khi ăn cơm xong, Mộ Song tự nguyện xung phong rửa bát để Lệ Hành nói chuyện với mẹ.
Chờ Mộ Song ra khỏi phòng khách, Nhiễm Thục Hoa uống một ngụm trà để bình tĩnh rồi chậm rãi hỏi chuyện.
"Tiểu Hành, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau không?"
Lệ Hành hơi ngạc nhiên,"Mẹ còn nhớ rõ con ạ?"
"Nhớ rõ thì không nhớ rõ, mẹ chỉ nhớ mang máng mà thôi. Có phải con là cậu nhóc ở cô nhi viện... chơi thân nhất với Song Song?"
Lệ Hành ngượng ngùng gãi mũi, mẹ vợ nhà anh đúng là lợi hại, Mộ Song còn chưa nhận ra mà mẹ vợ lại nhận ra anh.
"Vâng, đúng rồi đó mẹ..."
Nhiễm Thục Hoa tươi cười,"Quả là duyên phận..."
"Mẹ, không phải duyên phận... là con đã có ý định từ lâu."