Lệ Hành xuống dưới mua cơm hộp thì thấy Mộ Song đi tới từ phía đối diện, khoé môi anh mang theo ý cười như có như không.
Lúc Mộ Song đi đến trước mặt, dáng vẻ Lệ Hành lại thay đổi thành dạng người sống chớ lại gần.
"Anh Lệ Hành, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa nhé?" Mộ Song hồi hộp siết chặt hai tay phía sau lưng, trên mặt nở nụ cười xán lạn với Lệ Hành.
Lệ Hành giơ hộp cơm trong tay lên,"Bữa trưa của tôi đây rồi, cô Mộ Song có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Mộ Song hơi xấu hổ, nhưng cô khôi phục vẻ tươi cười rất nhanh,"Tôi phát hiện ra công ty của anh Lệ Hành ở ngay cạnh chỗ tôi làm, công ty tôi là toà cao ốc kia." Mộ Song nói xong liền chỉ tay về phía toà cao ốc bên cạnh.
"Ồ, cô còn có việc gì sao?" Lệ Hành cũng không nhìn theo hướng tay Mộ Song, giọng nói của anh lạnh như băng.
Mộ Song mím môi rồi nói,"Không... không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi anh Lệ Hành, bản hợp đồng... bản hợp đồng kia đã được viết xong chưa?"
Dường như Lệ Hành có vẻ không vui, anh nhíu chặt mày rậm,"Nếu cô Mộ Song tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thì lần sau không cần phải làm vậy. Tôi quyết định xong sẽ liên hệ với cô."
Lệ Hành nói dứt lời liền xoay người quẹt thẻ rồi bước vào trong thang máy.
Mộ Song ngây người nhìn theo bóng dáng Lệ Hành, đến khi hồi phục tinh thần thì đã không thấy Lệ Hành đâu nữa.
Mộ Song hơi nhụt chí, cô dậm chân một cái.
"Hừ, ai mà thèm thích khối băng Lệ Hành kia! Ngoại trừ được cái đẹp trai, dáng người hoàn hảo! Nếu không phải tôi tốt bụng đưa ra hợp đồng hôn nhân thì ai muốn anh! Ai muốn anh!"
Tuy Mộ Song nghĩ như vậy nhưng khi vừa tan làm, cô lập tức đứng canh giữ dưới tầng công ty của Lệ Hành. Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhanh chóng thúc ép đối phương.
Mộ Song ngồi chờ trên ghế băng dưới toà cao ốc một lúc lâu, vì sợ bỏ lỡ Lệ Hành, cô còn mua sẵn bánh mì và nước để chuẩn bị đóng cọc ở chỗ này.
Ai ngờ đợi đến gần mười giờ tối mà Lệ Hành vẫn chưa xuống dưới, hiện tại đã lập xuân nhưng không khí vẫn mang theo chút se lạnh. Ngay tại lúc Mộ Song không còn kiên trì được nữa thì cô nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ sóng vai đi ra khỏi toà cao ốc công ty.
Lệ Hành không nhìn thấy Mộ Song, cho dù đèn đường có sáng trưng thì xung quanh vẫn tối tăm mập mờ, vì vậy mà đứng từ xa rất khó nhìn ra đối phương là ai.
Mặt Mộ Song nháy mắt đỏ bừng như tiêm máu gà.
Người phụ nữ kia là ai?
Tuy Mộ Song chưa từng yêu đương, nhưng chưa ăn thịt lợn thì cũng phải nhìn thấy lợn chạy!
Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ kia vẫn luôn dính trên người Lệ Hành, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta.
Mộ Song lập tức muốn thu lại lời nói lúc trưa của mình, làm gì có chuyện Lệ Hành ế hàng, rõ ràng anh ta đắt hàng như tôm tươi, cô đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!
Hơn nữa xã hội bây giờ thuộc kiểu thời đại thức ăn nhanh, không cần kết hôn vẫn lên giường dễ dàng, thậm chí còn có thể lên giường mọi chỗ mọi lúc, mấy chuyện anh tình tôi nguyện như thế vẫn xảy ra hàng ngày.
Mộ Song cảm thấy nếu cô không nhanh chóng thì Lệ Hành sẽ chạy mất.
Nhưng Mộ Song cũng không thể chạy đến tách hai người bọn họ, cô và Lệ Hành không hề có quan hệ gì cả... Nếu như cô xuất hiện, người phụ nữ bên cạnh Lệ Hành sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Vì thế Mộ Song quyết định bám theo sau, cô biến mình thành một người qua đường. Mộ Song phát hiện chung cư của Lệ Hành là một chung cư khá lâu đời, tuy nơi này là trung tâm thành phố nhưng do được xây dựng từ lâu nên tiền thuê rẻ hơn rất nhiều so với các chung cư hiện đại ở lân cận.
Lúc đi đến dưới toà nhà chung cư của Lệ Hành, người phụ nữ xinh đẹp vẫn không có ý định rời đi. Đêm khuya thanh vắng lại không có người nên không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, dù Mộ Song đứng cách khá xa nhưng cô vẫn nghe thấy người kia nói gì.
"Lệ Hành, không mời em lên nhà uống ly cà phê sao?"
Mộ Song trợn mắt lên nhìn.
Chết tiệt, còn muốn uống cà phê? Rõ ràng cô ta thèm thuồng thân thể của Lệ Hành!
"Cô Tiêu, nhà tôi không có cà phê, chuyện công việc để ngày mai đến công ty lại tiếp tục bàn."
Hình như đây không phải lần đầu người phụ nữ xinh đẹp bị từ chối, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười,"Vậy cũng được, em về đây, hẹn gặp lại anh ở công ty."
Lúc người phụ nữ kia đi ngang qua người Mộ Song, cô ta còn liếc mắt nhìn Mộ Song một cái khiến cô rụt cả cổ.
Mộ Song bắt đầu rối rắm, bản thân cô đợi Lệ Hành đến tận bây giờ, lúc này cô nên xuất hiện hay là không nên xuất hiện.
Lúc Mộ Song đang cúi đầu nhìn giày thể thao rồi tự hỏi, kết quả một bóng dáng cao lớn chặn ngang ánh sáng của đèn đường.
"Mộ Song... cô Mộ Song, phiền cô giải thích vì sao cô lại ở chỗ này?"
Mộ Song sợ tới mức lập tức ngẩng đầu lên, cô đột nhiên sinh ra cảm xúc có tật giật mình.
"A ha ha... ha ha..."
"Tôi tình cờ đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp được anh Lệ Hành, nhà anh ở đây sao?"
"Đúng là có duyên phận, nếu đã có duyên phận như vậy... cô có muốn lên nhà tôi uống ly cà phê?"