Chương 10: Sở Quang và cây kẹo mút (2)

Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Thần Tinh LL 13-07-2024 11:48:45

"Sao lại đi về sớm vậy." Thấy Sở Quang từ trong góc phố đi đến, ông lão Walter đang cầm điếu thuốc mắt híp lại, một làn khói trắng từ mũi bay ra ngoài. Trên tay ông ấy đang cầm một khẩu súng ngắn hai nòng. Mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ như đã nhiều năm rồi nhưng không ai nghi ngờ về uy lực của nó cả. Sở Quang đã từng được tận mắt chứng kiến uy lực của nó, ông lão chỉ cần bắn hai phát súng đã hạ gục được một con gấu nâu đột biến đang nổi điên xông về phía cồng phố Bethe. Từ lúc đó trở đi, anh cũng khao khát sẽ có một khẩu như vậy. "Phải nán lại ở bên ngoài một đêm." "Bên ngoài?" Ông lão liếc nhìn cái ống nước được làm nhọn ở phía sau lưng Sở Quang, nhướng mày kinh ngạc. Không ai hiểu rõ hơn ông vào ban đêm nguy hiểm đến mức nào. Mỗi lần trực đêm, ông không dám để ngón trỏ của mình nhúc nhích khỏi cò súng một chút nào, chỉ cần một động tĩnh nhẹ thôi cũng khiến toàn thân ông căng thẳng. Những sinh vật đột biến ở vùng ngoại thành mặc dù không nguy hiểm bằng ở trong thành phố, nhưng mà lại có quá nhiều kẻ săn mồi để mắt đến nơi này. Nếu rơi vào tay bọn họ, kết cục có lẽ còn thê thảm hơn cả chết trong tay những sinh vật đột biến kia. Ông lão Walter không quá tin tưởng việc Sở Quang lại có thể qua đêm ở ngoài kia an toàn chỉ với một ống nước bằng thép. "Xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn." Sở Quang cũng không hề giải thích, chỉ nhìn ông lão Walter bằng một vẻ mặt mệt mỏi để ông ấy tự mình suy nghĩ, còn anh thì đi thẳng qua cổng khu lánh nạn. Chỉ có duy nhất một chỗ thu mua đồ tái chế trên phố Bethe, vị trí rất dễ tìm, ở ngay bên cạnh lối vào chính khu lánh nạn. Trước cửa hàng có một chiếc cân điện tử kiểu cũ, bên cạnh đó là tấm bảng ghi "giá cả bình đẳng, người già không bị lừa". Đây là cửa hàng thuộc quyền sở hữu của thị trưởng, cũng là chỗ duy nhất trên phố Bethe thu mua bộ phận máy cũ và da chuột đồng bị đột biến. Để độc quyền kinh doanh buôn bán, người này còn tự ý ban hành một bộ luật riêng . Đầu tiên, không ai được phép bán những con mồi họ bắt được và những đồ tái chế nhặt được cho các đội buôn khi chưa được cho phép. Với lý do là để đảm bảo rằng hàng hóa ở phố Bethe có thể được bán với giá cả hợp lý, tránh trường hợp bị ép giá một cách vô liêm sỉ bởi những "thương nhân gian xảo". Sở dĩ loại luật lệ ngang ngược và vô lý này được thông qua cũng tại vì trình độ của những người dân ở đây không cao. Và bình thường những đội buôn cũng sẽ không mạo hiểm làm mất lòng thị trưởng, tìm đến những người dân khác chỉ để thu mua được một số nguyên liệu ít ỏi. Những người như họ chỉ giao dịch làm ăn lớn. Và cũng chỉ mua bán với những người tin tưởng. "Bán? Hay là mua?" Chủ cửa hàng là một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, tên là Charles, nghe nói trước kia ông ấy là một người dân tị nạn ở nơi khác, sau đó bị bắt đi làm nô lệ, vô tình ông ấy được thị trưởng mua lại từ tay người chủ trước, và từ đó ông ấy trở thành người của thị trưởng. Công việc đối phó với những người đến mua bán được giao cho ông ấy. Hầu hết mọi người ở đây đều là những người sinh ra và lớn lên ở " vùng đất hoang", không hề có bất kỳ một sự giáo dục nào, toán học rất hạn chế, phép tính cộng trừ trong vòng 100 có khi còn sai. Nhưng Charles thì khác. Trước đây ông ta từng sống ở chỗ lánh nạn bên trong thành phố. Mặc dù trên mảnh đất chết này không có chỗ lánh nạn nào hoàn toàn giống nhau, nhưng trên cơ bản thì tất cả vẫn có điểm giống. Những người được vào sống ở trong đó đều là những người thuộc tầng lớp tinh anh của xã hội trước khi chiến tranh xảy ra. Con cái của họ không chỉ được thừa hưởng trí thông minh của bố mẹ mà còn nhận được nền giáo dục tốt từ lúc mới sinh ra. Nếu như thế giới không xảy ra chiến tranh, có lẽ ông ấy cũng sẽ giống bố mẹ ông, trở thành một kỹ sư, bác sĩ hoặc nhà khoa học gì đó. Thay vì phải ở đây làm kế toán. "Bán." Không nhiều lời, Sở Quang lấy ra từ trong ba lô sáu cục pin đã sử dụng, cùng năm ống keo ném lên khay của cân điện tử. Đây là những gì anh nhặt được từ trong đống đổ nát của các tòa nhà gần chỗ lánh nạn số 404. Ông Charles cầm lấy một cục pin, kiểm tra tình hình bên trong một chút xem có bị hư hại do đầy khí nén hay không, rồi ném nó sang bên cạnh. Thứ này chắc chắn là vô dụng, nhưng mà vẫn còn có thể tái chế một ít vật liệu bên trong đó. "Chất lượng không tệ đâu. Đồ ở xung quanh khu vực này đáng lẽ đã được vét sạch rồi. Cậu lấy đâu ra đồ tốt như vậy?" Cái đó cũng được xem là đồ tốt sao? "May mắn thôi." "Ha ha, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Ừm, pin không tệ, nhưng mà chất lượng keo lại chỉ ở mức trung bình thôi. Sau khi mở ra thì bên trong chắc chỉ là một đống hỗn độn bỏ đi, tôi chỉ tính được cho cậu một nửa giá thôi... Tất cả tổng lại là ba điểm xu." Sở Quang cũng không hề trả giá, nhận lấy 3 đồng xu trắng từ Charles. Đồng xu plastic có kết cấu kim loại này chính là "tiền tệ" được ban hành bởi khu lánh nạn lớn nhất trong thành phố Cự Thành, đồng thời người ở khu lánh nạn thành phố Thanh Tuyền còn dùng nó để đổi thức ăn và đồ uống tiếp tế. Mệnh giá sẽ được in ở mặt trước của đồng xu, mặt sau in hoa văn và mã chống hàng giả, khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì sẽ có độ bóng đặc biệt để phân biệt. Loại đồng xu này có nhiều ưu điểm như chịu được nhiệt, dễ bảo quản, độ nhận diện cao, và quan trọng nhất là rất khó bị bắt chước với công nghệ sau chiến tranh như hiện tại. Người sống ở phố Bethe không quá nhiều, cũng không có nhà máy công nghiệp lớn, chủ yếu mọi người sẽ làm ăn với các đội buôn từ thành phố Cự Thành như trao đổi nông sản, con mồi, đổi các vật liệu để lấy đồ sinh hoạt thiết yếu, thậm chí là đổi cả vũ khí. Vì vậy, đồng xu này cũng là tiền tệ mà thành phố Bethe sử dụng. Tất nhiên, không phải lúc nào đồng xu cũng có giá trị, nếu đội buôn không đến phố Bethe thu mua vào mỗi tháng, thì giá cả của thành phố sẽ rối tung lên. Thị trưởng cũng cố gắng đưa ra một loại tiền tệ mới cho phố Bethe, một loại vé phiếu, nhưng mà không ai thừa nhận đồng tiền tệ ấy cả. Tất cả mọi người sống ở đó đều cho rằng loại phiếu kia dùng để làm giấy vệ sinh cũng không làm được, không khác gì đống giấy bỏ đi.