Nhưng bây giờ...
Sở Quang có một kế hoạch khác với số "tài sản" này.
Nếu anh có thể tự mình đứng vững, thì tại sao lại phải dựa vào người khác?
"Tàn tích của viện điều dưỡng phía trên chỗ lánh nạn có thể dùng được, kết cấu tường thành xung quanh đều là bê tông... Nếu nhờ người chơi khác thu nhặt giúp ít vật liệu xây sửa thì việc sửa chữa chỗ đó cũng không quá khó khăn."
"Gần viện điều dưỡng là một cái công viên khá thấp, thu nhặt vật liệu sẽ không thuận lợi, nhưng mà xung quanh công viên cây cối lại tươi tốt, dùng làm nguyên liệu sưởi ấm chắc là sẽ đủ, ngoài ra còn có thể dùng gỗ để sửa sang lại kiến trúc và chế tạo đồ dùng sinh hoạt trong nhà... Rìu! Đúng rồi, còn phải mua bốn cái rìu."
Đánh quái luyện cấp?
Không thể được!
Đây là một trò chơi có độ khó chân thật lên đến 100%, nếu đã chân thật đến vậy thì đương nhiên phải bắt đầu từ những công việc cơ bản nhất!
"Những dụng cụ như xẻng, cưa cũng không thể thiếu!" Trước khi người chơi đăng nhập, Sở Quang đã tìm cách sắp xếp chúng trước.
Tất nhiên là ngoài những dụng cụ phục vụ công việc ra thì còn có cả những khẩu phần ăn cũng là điều quan trọng.
Một khi buồng nuôi dưỡng được kích hoạt, nó sẽ lập tức tiêu thụ các hoạt chất được tích trữ sẵn trong buồng nuôi dưỡng để tổng hợp chất cho người chơi sử dụng cho nhân vật.
Mà đã là nhân vật thì đều phải cần ăn cơm!
Nếu người chơi không online thì nhân vật vẫn có thể nằm im ở bên trong buồng nuôi dưỡng và hấp thụ dưỡng chất, nhưng không thể nằm ở trong đó suốt.
Người thì phải ăn cơm, đây là sự chân thực không thể thay đổi!
"Ít nhất phải có đủ thực phẩm cho năm người lớn tiêu thụ trong một tuần. Nếu ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa một tấm bánh nếp thì ít nhất phải có đủ 70 tấm bánh nếp."
Bánh nếp là thức ăn phổ biến nhất trên phố Bethe, một đồng xu có thể đổi lấy hai tấm bánh.
Loại bánh này chỉ to bằng lòng bàn tay, cắn vào rất cứng và khô, như đất trộn cát, nhưng lại có thể lấp đầy bụng, còn có thể bổ sung muối cho cơ thể.
Nấu lên có thể làm cháo.
70 tấm bánh, phải cần đến 35 đồng xu, nếu mặc cả thì cũng cần ít nhất là 30 đồng, nếu tính như vậy thì túi tiền không đủ.
Sở Quang nhíu mày, nhưng rất nhanh chóng lại thả lỏng.
Chính anh tự mình làm phức tạp vấn đề quá rồi.
Thực tế thì không cần phải cho những người đó ăn no.
Nếu như đem bánh nếp đổi thành nguyên liệu làm ra bánh, cũng chính là lúa mì thu hoạch được ở trang trại gần phố Bethe thì chỉ cần 3 đồng xu là có thể mua được 1kg.
Dự trữ khoảng 5kh là đủ cho một người ăn trong hai tuần!
Về phần những chuyện khác, đến lúc đó lại tính tiếp.
"Tạm thời chuẩn bị những thứ này trước cho tốt đi đã..."
Sở Quang đem số xu nhét lại vào trong hộp rồi lại bỏ vào túi, sau đó đeo túi lên người.
Dù đã cả đêm không ngủ nhưng bây giờ Sở Quang rất phấn khích, dường như anh đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống nên không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sở Quang bước ra ngoài thì nhìn thấy bé gái nhà hàng xóm đang ngồi ở cửa lán bên cạnh tò mò nhìn anh.
Sở Quang nhận ra cô bé, cô tên là Dư Tiểu Ngư, là cô con gái út của nhà họ Dư.
Hầu hết những người sống ở khu lánh nạn này đều có khuôn mặt vàng vọt, nước da gầy guộc, cô bé cũng không ngoại lệ, đôi tay và đôi chân nhỏ như que củi khiến người ta khó tưởng tượng được cô đã đến tuổi lấy chồng rồi.
Thấy Sở Quang chú ý đến mình, cô cũng không hề ngại ngùng mà bước ra khỏi phòng.
"Em nghe được trong nhà anh có tiếng động, nên em mới xem thử một chút."
Hằng này, lúc mặt trời lên, đàn ông ở phố Bethe sẽ ra ngoài thu nhặt vật liệu và săn bắn, còn phụ nữ và trẻ em thường sẽ ở nhà trông nhà hoặc làm một số công việc gì đó để kiếm sống.
Dù ai cũng nghèo khó, không tiết kiệm được tiền như nhau, ở nhà cũng không có gì để trộm cắp nhưng không ai muốn người khác đến nhà mình lục lọi cả.
Người đàn ông này tên là Sở Quang, đến từ nơi khác, anh thường xuyên ra khỏi nhà vào sáng sớm và về vào lúc tối muộn, hiếm khi nói chuyện với những người hàng xóm trong khu lánh nạn này.
Cô không biết nhiều về anh, cô chỉ nghĩ nhìn anh không giống một người có thể chịu được khó khăn.
Ban đầu mọi người đều rất cảnh giác với anh, mẹ cô đã dặn cô phải để mắt đến người lạ này.
Tuy nhiên, Dư Tiểu Ngư lại không nghĩ anh là người xấu, bởi vì có một lần anh ta đang nấu canh ở cửa, anh ta đã đưa cho cô một bát.
"Cảm ơn."
"Không có gì, lúc anh ra ngoài em có thể giúp anh trông nhà." Cô chớp chớp mắt, còn vui vẻ nói thêm,"dù sao em cũng rảnh."
Cô bé tội nghiệp.
Nếu như đây là thế giới hiện thực, với tuổi của cô chắc có lẽ bây giờ vẫn còn đi học.
Không muốn cho cô cảm giác bị tổn thương, Sở Quang giấu đi vẻ thương hại trong mắt anh, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, nhét vào tay cô.
"Cầm ăn đi."
"Đừng nói cho người khác biết là anh cho."
"Nếu không thì sau này sẽ không có nữa đâu."
Từ bé Dư Tiểu Ngư đến giờ chưa từng thấy loại kẹo này bao giờ.
Cô cắn một một miếng nhưng lại không cắn được, lúc này mới phát hiện là phải xé bỏ cái lớp vỏ bên ngoài đi.
Hai mắt Dư Tiểu Ngư to tròn nhìn chằm chằm vào quả cầu màu đỏ dính trên que nhựa, cô từ từ thè lưỡi liếm nhẹ.
Cái này là mùi gì nhỉ?
Thật là ngọt!
Những ngôi sao nhỏ lấp lánh xuất hiện trong đôi mắt cô, cô hạnh phúc nhìn lên muốn nói lời cảm ơn Sở Quang.
Nhưng mà người cho cô kẹo đã đi mất rồi.