Chương 39: Lệnh điều động (3)

Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Thần Tinh LL 13-07-2024 11:56:23

Sở Quang nhận ra anh ta. Những người ở đây rất ít người để ý đến anh, mà người thiếu niên 18,19 tuổi này là một trong số ít người chủ động nói chuyện với anh. Chẳng qua người này nói chuyện rất thẳng thắn, hung hãn như chính cái tên của anh ta. "Mấy ngày nay cậu không có ở đây, tôi cứ tưởng cậu chết rồi chứ." Sở Quang nói. "Có vẻ như trực giác của anh không chính xác lắm." Dư Hổ hơi sửng sốt, cười xoa xoa đầu. Cách kẻ ngoài đạo này nói chuyện rất khác với những người khác, luôn thích rẽ một đường khác. Anh ta không để ý, tiếp tục nói. "Tôi nói cho anh biết một tin, thị trưởng thành phố mới ban lệnh điều động, trước cuối tháng mỗi hộ gia đình phải nộp 100kg gỗ và 2 tấm da lông." Nhà họ Dư có ba người đàn ông trưởng thành, cần phải nộp 300kg và 6 tấm da lông, tại phố Bethe xem như "Nộp thuế nhà giàu". Cái trước còn dễ, trong thành phố nơi nơi đều là thảm thực vật, ở các vùng ngoại ô phía bắc có những vùng rừng rộng lớn. Cho dù không có lệnh điều động của thị trưởng thì bọn họ cũng định chặt bớt để chuẩn bị cho mùa đông. Nhưng cái sau không dễ đối phó như vậy, 6 tấm da lông thì ít nhất cần phải giết bốn con, thậm chí năm con linh cẩu biến dị. "Lúc trở về tôi đã nghe nói rồi." "Vậy thì tốt." Dư Hổ cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói. "Vừa rồi chúng tôi đã thảo luận với gia đình họ Lí, chúng tôi định thử vận may ở vùng rừng phía bắc. Nghe người ta nói ở đó có dấu vết của đàn lộc di chuyển. Nếu bắt được hai con, không chỉ có thể lấy da mà còn có thể lấy thịt, có muốn đi cùng nhau không?" "Tôi không đi được, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác." Sở Quang uyển chuyển từ chối, nhưng trong lòng thầm ghi nhớ lại. Những người nhặt món ở thành phố Bethe định đi săn ở phía Bắc, công viên Lưng Hồ Thấp Địa cũng vừa vặn nằm ở phía tây bắc, hy vọng đến lúc đó sẽ không gặp gỡ. Đương nhiên Dư Hổ sẽ không biết Sở Quang nghĩ cái gì, chỉ cho rằng anh đang ngượng ngùng, tiếp tục khuyên nhủ anh. "Tôi có thể nhìn ra cậu là một người đàn ông bản lĩnh, nhưng khả năng của một người cũng có hạn. Con trai nhà họ Vương dám bắt nạt cậu là họ ỷ thế người đông thế mạnh." "Như vậy đi, năm sau em gái của tôi cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, hay là cậu cưới em gái của tôi đi, như vậy chúng ta sẽ trở thành người một nhà." "Nếu như cậu sốt ruột, tối nay tổ chức hôn lễ cũng không sao." Sở Quang xém chút nữa bị câu này làm cho sặc, ho khan nói: "Không cần." Cái quái gì vậy? Làm thế nào mà chủ đề lại chuyển sang vấn đề này. Huống hồ nhóm người còn sống sót đến tuổi trưởng thành là có thể lập gia đình, Sở Quang đến từ xã hội văn minh không thể nào tiếp thụ được. Anh còn nhỏ, chuyện kết hôn còn sớm. "Ai, vậy thì thôi." Dư Hổ không thuyết phục thêm nữa, trong lòng tỏ vẻ tiếc hận. Những người đi ra từ chỗ lánh nạn đều có một cái đầu tốt, giống như ông lão Charles vậy, là lão đã ghi chép lại từ khi thị trưởng lên làm việc, là nhân vật lớn trong mắt láng giềng. Lão Charles nói, Sở Quang cũng từ nơi tránh nạn đi ra. Nếu chuyện đó không có gì sai thì đầu của anh cũng chắc chắn rất tốt. Nếu như anh và em gái của anh ta có thể sinh con trai, sau này nhà họ Dư không chừng có thể có một nhân vật lớn giống như lão Charles vậy. Thậm chí anh ta đã chuẩn bị lời thuyết phục với cha mình thật tốt rồi. Nhưng hiện tại xem ra, là tự mình đa tình. Anh ta khiêng đồ vật vào nhà. Dư Hổ giữ chặt em gái mình. "Tiểu Ngư, anh hỏi em, nếu như gả em cho anh Sở Quang sát vách, em có đồng ý không?" Trong miệng Tiểu Ngư vẫn còn ngậm kẹo mút, thầm thì nói. "Có thể nha." Dù sao cũng ngay trước của nhà, cũng không xa lắm. Ở trong mắt của cô, cái gọi là lập gia đình cùng lắm chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi, cũng không mất cái gì, có lẽ còn có thể lấy thêm hai viên kẹo. Vốn Dư Hổ đã định buông bỏ mọi tính toán rồi, vui vẻ nói. "Vậy anh sẽ giúp em thuyết phục cậu ta một lần nữa." "Vâng." Tiểu Ngư thuận miệng trả lời, cô chỉ lo ăn kẹo, không quan tâm lắm. Nhưng ngược lại là Dư Hổ đang bừng bừng hưng trí. "Đi, để anh nói chuyện với anh cả và cha, nhưng em cũng đừng ngồi một chỗ chờ, nếu có thời gian thì đến tìm mẹ học cách làm bánh nướng... Em đang ăn gì vậy, cho anh nếm thử hai cái." "Không cho đâu!" Thấy anh hai muốn cướp kẹo của anh, Tiểu Ngư trong nháy mắt không vui, khom người trốn tránh, bỏ chạy không chút dấu vết.