Lách ra khỏi trạm phế liệu.
Sở Quang đi về phía túp lều của mình, nhưng chưa kịp đi đến cửa lều đã nghe thấy Dư TIểu Ngư và một người đàn ông tranh chấp cái gì đó.
Người đàn ông đó ước chừng khoảng mười bảy mười sáu tuổi, cũng không cao lắm, là một chàng thiếu niên. Sở Quang không quen người đó, chỉ nhớ mang máng là đứa con thứ ba của Vương tam gia, gọi là Vương Đức Phúc.
Túp lều của anh ở một góc hẻo lánh, phía chéo đối diện là nhà họ Dư, sau đó mới là nhà họ Vương, bình thường sẽ không đi qua nơi đó.
Không biết chuyện gì xảy ra mà đứa con thứ ba của nhà họ Vương tìm đến đây.
"Tránh ra."
Vương Đức Phúc vẻ mặt không kiên nhẫn, vươn tay đẩy Dư Tiểu Ngư đang đứng chắn phía trước, cô gái nhỏ lảo đảo lui về phía sau, nhưng vẫn giang hai tay như đại bàng bảo vệ con không chịu buông.
"Không cho, cái này không phải nhà của cậu!"
"Cũng không nhà của mày!"
"Nhưng anh ấy có nhờ tôi giữ hộ nhà!"
"Nhà người chết thì có gì đáng xem chứ."
"Anh ấy chưa chết." Dư Tiểu Ngư nhìn cậu ta chằm chằm, ánh mắt giống như con cá vàng.
"Bớt xạo lại, cái tên kẻ ngoại đạo đó đã bốn năm ngày rồi chưa trở về."
Vương Đức Phúc không kiên nhẫn tiếp tục nói,"Nhà họ Dư của mấy người không phải muốn ăn hết một chén canh luôn sao, tao thì không muốn độc chiếm hết cái này. Như này đi, lều, xà ngang và cánh cửa tao mang về, mấy cái còn lại đều để lại cho nhà mấy người."
Nhà người chết không ai ở thường sẽ được chia sẻ cho nhà hàng xóm.
Không ai nói rằng một người nhiều ngày không trở về là đã chết, nhưng bình thường vài ngày trôi qua không thấy ai trở lại tất cả mọi người sẽ ngầm thừa nhận người đó đã bị bắt làm nô lệ của mấy kẻ buôn lậu hoặc bị cướp, nếu không thì chính là bị dị chủng ngậm đi đút con.
Không ai có thể sống qua đêm mấy ngày liền.
Cho dù là một thợ săn phong phú kinh nghiệm cũng khó có thể làm được.
Dư Tiểu Ngư cắn môi dưới đến mức xanh mét, ánh mắt như cá vàng nhỏ nhìn chằm chằm, làm thế nào cũng không chịu tránh ra, nhưng cũng không làm động tác khác.
Vương Đức Phúc không muốn đợi lâu nữa, đợi lát nữa đàn ông trong nhà họ Dư trở về cậu ta sẽ còn được lợi ích gì nữa, vì thế định chuẩn bị đẩy cô ra.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai của cậu ta.
"Ai nói tôi chết?"
Vương Đức Phúc dựng hết cả tóc gáy, lập tức nhảy dựng sang một bên, ánh mắt sợ hãi nhìn Sở Quang như nhìn thấy dã thú. Dư Tiểu Ngư nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng Sở Quang, nhỏ giọng báo cáo.
"Hôm qua cậu ta cũng đến, cậu ta muốn phá nhà của anh."
"Cảm ơn."
Sở Quang cười như không cười nhìn Vương Đức Phúc, nói tiếp:
"Cậu muốn tự mình lấy hay là tôi tặng cậu."
Vương Đức Phúc biết mình đuối lý, không thể phản bác. Ngay sau đó cậu ta liếc nhìn ống tuýp dính máu trên lưng Sở Quang, cuối cùng không lên tiếng rời đi.
Cậu ta không sợ nhà họ Dư, cũng không sợ tên kẻ ngoài đạo này, nhưng không ai muốn mình đắc tội với một người đàn ông cường tráng.
Nhất là người một mình cô đơn, căn bản không hề có nhược điểm.
Nhìn bóng lưng của người này, Sở Quang đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
Mặc dù một số người vẫn còn sống, nhưng bên trong họ đã không khác gì linh cẩu và con kền kền ngoài kia.
Anh từng tận mắt chứng kiến một con linh cẩu biến dị cắn đứt cổ bạn đồng hành của mình, chia thịt làm thức ăn. Lúc ấy anh vẫn chưa nghĩ nhiều, cho đó là quy luật của tự nhiên, bây giờ anh đã cảm nhận được một chút.
Chính mình mới đi xa vài ngày nhưng những người này đã bắt đầu rục rịch.
Dư Tiểu Ngư trốn sau lưng Sở Quang không chịu đi, cô cảm thấy nếu đợi thêm một lát nữa, có lẽ cô sẽ có thể ăn được viên kẹo đã ăn ngày hôm đó.
Từ đó đến giờ cô chưa từng ăn cái thứ gì ngọt như vậy, ngay cả chai nhựa cũng kém.
Chú ý đến đôi mắt to tròn đang nhìn chính mình.
Sở Quang đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Anh mỉm cười lấy ra một cây kẹo mút chưa ăn, đặt vào tay cô gái nhỏ.
"Mấy ngày nay làm phiền em rồi."
"Không phiền ạ!"
Dư Tiểu Ngư vui vẻ xé lớp giấy bên ngoài, nhét kẹo mút vào miệng, mơ hồ nói: "Dù sao em cũng không có việc gì khác để làm. Lúc anh ra ngoài em có thể trông nhà giúp anh."
Lúc này, những người đàn ông nhà họ Dư đã mang theo chiến lợi phẩm mang từ trạm tái chế đi về phía này. Từ cái bao căng phồng có thể thấy bọn họ thu hoạch được không ít.
Nhìn thấy anh cả, anh hai và bố của mình, Dư Tiểu Như nhanh chứ chớp trốn vào trong nhà.
Kiếm kẹo ăn nghỉ là nghề phụ, nhìn chằm chằm nhân tài quê người là công việc mà bô lão giao cho cô, Dư Tiểu Ngư không quên lời dặn dò của trưởng bối của mình.
Nhưng cho dù động tác của cô có nhanh đến mấy cũng không qua được ánh mắt của thợ săn.
Cha mẹ nhà họ Dư- vóc dáng khỏe mạnh, khuôn mặt nhăn nhó liếc nhìn Sở Quang một cái, không nói gì, cùng con trai cả đang bưng hai bao lúa mì xanh vào nhà.
Con trai thứ hai nhà họ Dư là Dư Hổ, dừng lại trước mặt Sở Quang.