Nhóm chat quản trị viên của Ngưu Mã.
Đây là một nhóm nhỏ chỉ có 4 người.
Chủ nhóm là Bóng Câu Qua Cửa, các thành viên trong nhóm là ba thành phần Ngưu Mã của nhóm bên cạnh - hay nói cách khác là Cẩu quản trị viên: Thiếu Nữ Công Địch Dạ Thập Thứ, Đại Cuồng Phong Cấp Tám, Lai Nhật Phương Trường.
Dạ Thập: [Các anh đều nhận được mũ bảo hiểm rồi hả???]
Lão Bạch: [Nhận được rồi... đó là một thứ kỳ dị, nó được ném thẳng vào cửa nhà tôi. ]
Phương Trường: [Tôi tìm thấy nó ở cửa nhà để xe... ]
Cuồng Phong: [Tôi thấy ở trên bàn làm việc... Tôi còn tưởng là của một đồng nghiệp nào đó cơ. ]
Dạ Thập: [Các anh đều không ảo ma bằng tôi, gói hàng đã được chuyển thẳng đến phòng KTX của tôi! Cả ba người bạn cùng phòng của tôi đều ở đó và không ai trong số họ nhìn thấy thứ này được mang vào như thế nào! Mà ảo nhất là tôi không biết các anh đã phát hiện ra chưa, nhưng mà khi đội mũ bảo hiểm lên có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược, nhưng người khác lại không thể nhìn thấy bất cứ điều gì. ]
Trong giây lát, cả nhóm im lặng một cách kỳ lạ.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là chủ nhóm Bạch Câu Qua Cửa.
Lão Bạch: [... Nghe cậu nói vậy thì quả thực nó hơi ảo ma. ]
Phương Trường: [Các cậu nói xem rốt cuộc là công ty trò chơi gì mà thần thông quảng đại như vậy, không chỉ biết địa chỉ của chúng ta mà vẫn thần không biết quỷ không hay giao được gói hàng đến tận tay chúng ta vậy?]
Cuồng Phong: [Ừ, đó là điều làm tôi thắc mắc nhất đấy. Địa chỉ thì bình thường, về mặt lý thuyết thì cũng không phải là không thể phân tích được địa chỉ thực tế của chúng ta nếu chúng ta sử dụng địa chỉ IP của liên kết phải nhấp vào. Nhưng tốc độ ship ... tôi không hiểu nổi. Tôi ở Kim Lăng, và tôi nhớ là Dạ Thập học ở Giang Thành, cách nhau 500 km, nhưng chúng tôi gần như cùng lúc phát hiện đã nhận được mũ bảo hiểm. ]
Dạ Thập: [Đúng ... và chỉ sau khi nhấp vào liên kết không lâu. ]
Lão Bạch: [Đouma, cần báo cảnh sát không?]
Phương Trường: [Nếu không có thiệt hại về tài sản thì cảnh sát cũng sẽ khó xử lý, vấn đề là anh sẽ nói gì với cảnh sát? Chuyển phát nhầm à? Có vấn đề với mũ bảo hiểm sao? Ngoại trừ chính mình sử dụng, những người khác khi đội vào đều không nhìn thấy gì].
Cuồng Phong: [Ừ, đây là vấn đề lớn nhất đấy, thật khó để nói rõ cho người khác biết chính xác thứ này là gì. Trước đó tôi cũng đã thử đội mũ bảo hiểm và nhét điện thoại vào cùng lúc, nhưng những gì tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, điện thoại lại không thể chụp lại bất cứ điều gì. ]
Cuồng Phong ngoài đời là một giáo viên, anh ấy dạy đại khái là về môn khoa học tự nhiên, cách nói chuyện khá logic, những lời này cũng được Phương Trường và Lão Bạch nhất trí công nhận.
Dạ Thập: [Hay là... Chúng ta thử dỡ mũ bảo hiểm ra xem?]
Cuồng Phong: [Không phải là không làm được, nhưng nó rất rủi ro. Ít nhất là tôi chưa tìm được nơi để tháo rời nó, và nếu tháo gỡ ra một cách thô bạo, rất khó để đảm bảo rằng mũ bảo hiểm có thể đội lại được. ]
Phương Trường: [Quả thật, chúng ta cũng không thể chơi lại A Quang. ]
Có thể thần thông quảng đại đặt chiếc mũ bảo hiểm này trước cửa nhà để xe của anh ấy, anh ấy đã có hơi tin những gì ông anh có ID tên là Quang nói rồi.
Chẳng lẽ công ty này là một tổ chức nghiên cứu bí ẩn được cơ quan nhà nước hỗ trợ?
Cho dù đó là gì thì cho đến nay họ vẫn chưa chịu bất kỳ tổn thất nào. Và bản thân anh ấy cũng rất hứng thú đến các trò chơi VR hoàn toàn nhập vai.
Đồng hồ đếm ngược đó đã thành công khơi dậy hứng thú của anh ấy.
Cuồng Phong: [Tôi đã trò chuyện riêng với Quang trên QQ, nhưng người đó vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của tôi. URL của trang web chính thức trông không giống như một trang web trong nước, nó thậm chí không giống như tên miền của một trang web bình thường, không thể tìm thấy thông tin đăng ký của nó. ]
Dạ Thập: [Web đen à?!]
Cuồng Phong: [Không rõ nữa. ]
Lão Bạch: [Chuyện này cứ tạm thế đã nhé, thảo luận thêm cũng vô ích. Thôi thì cứ đợi ba ngày sau, chúng ta sẽ có thể xác nhận tình hình của chiếc mũ bảo hiểm này!]...
Trong khi những người chơi đang thảo luận, Sở Quang trên khu đất hoang vẫn đang tất bật chuẩn bị những bước cuối cùng.
Năm kg lúa mì xanh và một số dụng cụ bằng sắt.
Sở Quang đã phải mất rất nhiều công sức để ghép những thứ này lại với nhau, rồi lén di chuyển từ phố Bethe đến công viên đầm lầy cách đó ba km.