Tốt thôi.
Sự thật chứng minh là anh đã hiểu lầm.
Thực sự có "năm" phần thưởng từ hộp mù.
Hệ thống đã không làm ra việc thiếu đạo đức như "nuốt trang bị", và quả thực cũng không có cái gọi là "cảm ơn đã chiếu cố".
Có điều, phần thưởng từ hộp mù thứ năm bị áp đảo bởi bốn phần thưởng khác. ...
Trước mắt Sở Quang lúc này là một chiếc bánh quy nén được đóng gói hút chân không với khối lượng tịnh là 100g, và ba cây kẹo mút với khối lượng tịnh là 25g - hương vị táo, chuối và xoài.
Và một tờ giấy.
Bánh quy nén được đóng gói tốt, không bị phồng, tuy hạn sử dụng và ngày sản xuất là một bí ẩn, nhưng chắc ăn vào cũng sẽ không chết người.
Đây là một thứ tốt.
Lượng calo được liệt kê trong danh sách thành phần là 500 calo, cho dù ăn khô hay ném vào nồi đun cho nhão ra đều có thể làm no bụng.
Còn đối với kẹo mút, tuy không chứa ít calo nhưng lại không thể mang lại cảm giác no.
Nhưng đối với một người nghèo đến mức sắp cả ăn vỏ cây như Sở Quang thì đã là rất tốt rồi.
Kể ra hệ thống này cũng quá là keo kiệt, như là sợ anh no quá hay sao đó, chỉ cho anh đúng chút xíu đồ này.
Đứng ở bên cạnh cổng xuất hàng, Sở Quang nhét đồ ăn vào ba lô mang theo bên người, sau đó cầm tờ giấy trôi ra từ băng chuyền lên mở ra xem.
Có một số từ được viết trên đó, được viết bằng ngôn ngữ của thế giới này.
[... Còn sinh vật nào khác trên thế giới này thích hợp làm rau hẹ hơn là một người chơi?
Họ không chỉ có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, mà luôn tràn đầy nhiệt huyết, đối mặt với khó khăn sẽ không tuyệt vọng trước tình thế khó xử trước mắt. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là họ thậm chí có thể xem xét vấn đề từ góc độ của người điều hành và giúp người điều hành cùng thu gặt chính họ!
Tôi đúng là một thiên tài khi đóng gói bộ trang bị này thành một trò chơi!
——Người quản lý thế hệ đầu tiên của chỗ lánh nạn số 404; (vui lòng đặt ghi chú này vào hộp mù sơ cấp thứ năm, đây là quả trứng Phục sinh tôi để lại cho người kế nhiệm!)]
Sở Quang: "..."
Thành thật mà nói, anh không những không cảm thấy vui mừng ngạc nhiên chút nào khi thu hoạch được quả trứng Phục sinh, mà thậm chí còn có chút cạn lời.
Cơ mà...
Trang bị có nghĩa là gì?
"Tiểu Thất."
"Làm sao vậy, chủ nhân."
"Cậu có biết người quản lý đời đầu không?"
"Không biết. Khi ngài bước vào chỗ lánh nạn thì chương trình chính của tôi mới được kích hoạt. Theo bản ghi trong cơ sở dữ liệu của chỗ lánh nạn, người quản lý trước bàn giao quyền vận hành là chuyện từ hơn một thế kỷ trước rồi."
Sở Quang tiếp tục hỏi:
"Cụ thể là năm nào?"
Tiểu Thất trả lời:
"Ngày 1 tháng 1 năm 2157."
Chiến tranh kết thúc vào năm 2129. nền văn minh nhân loại bước vào kỷ nguyên đất hoang, năm 2157 là năm thứ 28 của kỷ nguyên đất hoang.
Cách hiện tại...
183 năm!
Sở Quang từ nhỏ đã rất nhạy cảm với các con số, đặc biệt là loại thông tin trọng yếu này, anh căn bản đã nhớ là sẽ không dễ dàng quên.
"Có nghĩa là, người quản lý đầu tiên từ 183 năm trước đã phát minh ra trang bị có thể chiếu ý thức của thế giới song song lên người nhân bản và đóng gói nó thành một trò chơi, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó mà nó vẫn mãi không được sử dụng phải không?"
Có lẽ là vì mùa đông hạt nhân*.
(*Mùa đông hạt nhân là kết quả giả định của quá trình làm mát khí hậu toàn cầu trầm trọng và kéo dài xảy ra sau những đợt bão lửa lan rộng khi chiến tranh hạt nhân xảy ra. )
Hoặc vì những lý do khác, chỗ lánh nạn đã không đáp ứng các điều kiện kích hoạt.
Bất luận ra sao thì người từ một trăm năm trước lẽ ra đã qua đời hết rồi mới phải.
Tiểu Thất nói:
"Chắc là vậy đó."
"Tên ông ta là gì? Người quản lý đầu tiên đó."
Sở Quang đột nhiên tò mò về thân phận của ông ta.
Người nghĩ ra những thiết lập ác ôn đó không nhất thiết phải là thiên tài, nhưng từ thiên tài đã không đủ để mô tả một người có thể phát minh ra một công nghệ đen* kinh khủng như vậy sau sự suy tàn của nền văn minh như ông ta.
(*Công nghệ đen đề cập đến khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên. )
Chiếu ý thức của thế giới song song lên mặt phẳng ban đầu và đặt nó vào bản sao của vật chứa.
Sở Quang không thể tưởng tượng được việc này được thực hiện như thế nào.
Đối với anh, công nghệ ngoài nhận thức không khác gì ma thuật.
"Tôi không biết. Không có thông tin chi tiết về ông ấy trong cơ sở dữ liệu, có thể đã bị xóa rồi chăng?"
"Bỏ đi... Hỏi cậu đúng là vô ích."
Sở Quang hơi thất vọng, nhưng anh không nản lòng.
Hiện tại, nơi lánh nạn mới chỉ được mở khóa đến tầng B1.
Cùng với sự không ngừng tiến triển của nhiệm vụ, những bí mật được chôn giấu trong khu lánh nạn này một ngày nào đó sẽ lộ ra toàn bộ trước mặt anh.
Cất tờ giấy vào ngăn kéo bàn máy tính, Sở Quang nắm chặt ba lô trên người.
Nhận thấy động tác của anh, Tiểu Thất đang ngồi xổm trong góc liền hỏi:
"Chủ nhân, ngài muốn đi rồi sao?"
Trong giọng nói không có sự lên xuống, nghe có vẻ đáng thương thấy lạ.
"Ừ, người chơi ba ngày sau mới đăng nhập. Tôi có tiếp tục canh giữ ở đây cũng không có ý nghĩa gì, tốt hơn là nên quay về chuẩn bị."
Nơi đổ nát này gọi là chỗ lánh nạn, nhưng đến cả đồ ăn thức uống cũng không có.
Sở Quang lúc này đã có nửa chiếc bánh cỡ lòng bàn tay và nửa chai nước, với cả bánh quy nén và kẹo mút mà anh vừa đổi lấy bằng điểm thưởng.
Chút đồ này dùng để duy trì không tới ba ngày.
Anh có một cái ổ nhỏ thô sơ trong khu vực của những người sống sót gần đó, trong đấy có một vài đồ tiếp tế và công cụ hữu ích.
Sở Quang định quay lại thu dọn, từ từ nhặt những thứ có thể mang theo qua đây.
Sau này đây sẽ là căn cứ mới của anh.