Chương 3: Chỗ lánh nạn 404 (1)

Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Thần Tinh LL 13-07-2024 11:45:52

Sở Quang, nam, tuổi là 26, từ nhỏ ba mẹ đã ly dị, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông nội. Năm thứ hai sau khi lên đại học, ông nội mất, từ đó anh trở thành một người cô độc lẻ loi. May thay sống ở thời bình, vừa học vừa làm cũng có thể học xong đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc bán hàng. Do biểu hiện xuất sắc trong công việc, anh có được sự tán thưởng sâu sắc của ông chủ, không bao lâu đã từ nhân viên mới lên làm nhân viên chủ quản. Những ngày tháng khó khăn đó cũng gắng gượng qua được, ngay lúc Sở Quang lạc quan cho rằng cuối cùng cũng có thể trải qua ngày tháng an nhàn, thì ông trời lại không ra bài theo lẽ thường. Mà lần này, trò đùa mà số mệnh đặt ra với anh có chút lớn. Khoảng năm tháng trước. Sở Quang vẫn nhớ rõ, lúc đó đang bàn một hợp đồng hai ngàn vạn với khách hàng, đúng lúc ông chủ đang cao hứng, trên bàn rượu uống hơi nhiều, không cẩn thận mà nằm bò ra đất. Khi anh tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở nơi đồng không mông quạnh. Mà đây lại chẳng phải nơi hoang vắng bình thường. Đi liên tục hai ki-lô-mét, điều làm anh sững sờ là nơi đây chẳng những không thấy một bóng người, mà còn thiếu chút nữa anh đã bị một con chó hai đầu gặm. Cũng may cho con thú dại hai đầu đó. Lúc đó, Sở Quang bị doạ đến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, mà đổ đợt mồ hôi này xong, anh cũng tỉnh rượu, quay người vắt chân lên cổ mà chạy. Có thể là do hai cái đầu quá nặng, chạy không nhịp nhàng, con chó đó đuổi theo anh suốt một buổi mà vẫn chẳng đuổi kịp, gâu gâu hai tiếng rồi bỏ cuộc. Không nhìn thấy con thú đó nữa, Sở Quang cũng không dám quay lại, cũng không biết nên đi về đâu. Lúc này, anh mới phát hiện ví tiền và điện thoại trên người đã không còn, ngay cả quần áo cũng được đổi thành cái áo khoác xanh lam chẳng biết nhặt được từ đâu. Tìm được một vũng nước nhỏ, mượn ánh trăng nhìn xuống, được lắm, mình không chỉ thay đổi trang phục mà còn đổi luôn cái đầu rồi! Cũng không biết thằng nào đầu óc có vấn đề lại tự làm cho chính mình ngất đi, còn đổi luôn cái mặt, ném đến nơi quỷ quái khỉ ho cò gáy này. Ngay lúc Sở Quang hoang mang lo sợ đi dạo ở nơi vắng tanh này, khói bếp nổi lên từ nơi xa đã thu hút sự chú ý của anh. Bây giờ hồi tưởng lại, Sở Quang vẫn còn hơi sợ. Lúc ấy, anh ấy một lòng một dạ chỉ muốn báo cảnh sát, bỏ mặc tất cả chạy qua nơi có một làn hơi người đó, sau đó nghĩ lại, may mà mình gặp đúng nơi tập trung đàng hoàng của người sống sót. Đổi lại là gặp những tên cướp giết người không chớp mắt hoặc tộc ăn thịt người, bộ lạc người biến dị gì đó, chỉ sợ thân anh đã thành món ngon trong nồi. Làm không tốt thì ngay cả giày da cũng chín luôn! Sau khi tiếp xúc với những người sống sót ở nơi này, Sở Quang từ những manh mối nhỏ nhặt biết được: nơi này đã không phải Trung Quốc đại lục, thậm chí còn chẳng phải trái đất mà mình hằng quen thuộc! Trong thế giới song song này, cuộc chiến tranh vào 200 năm trước đã huỷ diệt tất cả thành quả văn minh, chỉ để lại một mảnh đất hoang tàn và cả những người sống sót thoi thóp trên mảnh đất này. Mà bây giờ, là năm 2340. Cũng là năm thứ 211 của kỉ nguyên văn minh nhân loại từ khi bước vào thời kỳ sụp đổ năm 2129. Sững sờ. Kinh hãi. Nỗi sợ không thể nói thành lời. May mà năng lực tiếp nhận của Sở Quang cũng được tính là mạnh, trải qua quãng thời gian đầu, cũng dần bắt đầu thích ứng với cuộc sống bên này. Sống được năm tháng trên mảnh đất hoang tàn này một cách khó khăn, mỗi ngày đều ăn bữa trước lo bữa sau, còn phải đấu trí đấu dũng với sinh vật biến dị và những tên cướp mang ý đồ xấu. Ngay lúc Sở Quang bi quan nghĩ rằng, kiếp này bản thân chỉ đến đây thôi, thì vài tiếng trước mọi thứ đã phát sinh một bước ngoặt. Trong xác của một viện điều dưỡng bỏ hoang, anh phát hiện lối ra vào của nơi lánh nạn số 404. Đúng ra mà nói, không phải là Sở Quang tìm ra nó, mà là thiết bị tên "nơi lánh nạn số hiệu 404" tìm ra anh. Âm thanh phát ra từ trong đầu dẫn anh tới nơi này. Mà đến khi đến gần khu vực lân cận của viện điều dưỡng, Sở Quang bỗng nhiên nhận ra, nơi này chính là nơi lúc đầu anh tỉnh lại ở thế giới này! Nếu ban đầu mình không chạy lung tung, hoặc sắc trời sáng hơn một chút, không chừng đã tìm thấy nơi này! Cho dù thế nào,"quà tặng kèm" đến trễ năm tháng cuối cùng cũng đến.