Chương 11: Tiểu Tư là ai

Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Thất Nguyệt Tửu Tiên 02-06-2024 22:42:04

Trong phòng khách, Dương Húc Minh rất thành khẩn trình bày, thanh minh cho bản thân. Vương Trấn gật đầu, trấn an cảm xúc Dương Húc Minh: - "Yên tâm, bọn anh tạm thời không hoài nghi cậu, cho nên cậu không cần khẩn trương." Vương Trấn nói xong, thu hồi tấm hình kia, sau đó lại hỏi Dương Húc Minh một vài vấn đề khác. Tỉ như vào đêm nữ sinh này bị sát hại, Dương Húc Minh lúc đó đang làm cái gì, đi nơi nào, có liên hệ với người lạ nào không... Tất cả đều là theo một dạng công thức xét hỏi điều tra thông thường. Nhưng Dương Húc Minh chính xác là không quen thân nữ sinh này, hai người cũng không có liên hệ gì, thậm chí Dương Húc Minh cũng không biết rõ tên cô gái này. Bọn hắn cơ bản là hai người xa lạ. Vì thế, cảnh sát không tìm thêm được bất cứ manh mối nào. Hai đồng chí cảnh sát cũng đã sớm đoán trước tình huống như thế này. Bọn họ trước khi đến đã có điều tra hết các vấn đề liên quan giữa Dương Húc Minh và nạn nhân, tìm Dương Húc Minh cũng chỉ là làm theo nguyên tắc điều tra không bỏ sót, cũng thực tình không có trông mong tìm được tình tiết gì trọng yếu. Sau khi hỏi xong một loạt câu hỏi, Vương Trấn đứng dậy. - "Đã xong rồi, chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa. Dương Húc Minh, nếu sau này cậu có phát hiện gì mới thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi, chúng tôi sẽ liên lạc lại ngay." Hai vị cảnh sát rất lịch sự chào tạm biệt Dương Húc Minh rồi quay người đi ra cửa. Dương Húc Minh tiễn hai người ra tận cổng, đưa mắt nhìn họ rời đi, Dương Húc Minh theo bản năng quay lại nhìn thoáng về phía sau. Hắn thấy cánh cửa căn phòng cũ của Lý Tử trong nhà kia đang từ từ mở ra. . . Dương Húc Minh giật mình, vội vàng đuổi theo Vương Trấn. - "Vương ca, Vương ca! Chờ một chút!" Dương Húc Minh cuống quít gọi to khiến hai cảnh sát đang chuẩn bị rời đi phải ngạc nhiên quay lại. Bọn hắn nhìn thấy Dương Húc Minh đang chạy hùng hục như chạy nạn, lao ra khỏi nhà rồi vội vàng đóng cửa, khóa trái lại. Vương Trấn khó hiểu hỏi: - "Dương Húc Minh, có chuyện gì vậy?" Dương Húc Minh vừa khóa cửa nhà, vừa cười gượng gạo: - "Em đột nhiên nhớ là phải đi ra ngoài có chút việc... Cho em đi ké với." Nói xong, cũng mặc kệ hai cảnh sát phản ứng như nào, Dương Húc Minh trực tiếp đẩy lưng hai người, vừa đi vừa cười nói: - "Xong rồi xong rồi, chúng ta đi thôi." Hai đồng chí cảnh sát đều cảm thấy khó hiểu với hành vi cổ quái của Dương Húc Minh. Nhưng sau đó Dương Húc Minh cũng chỉ im lặng bước đi nên bọn họ cũng không có hỏi nhiều. Trên đường đi, Vương Trấn vẫn luôn an ủi Dương Húc Minh, bảo hắn cố nén bi thương, đừng quá mức đau lòng, người chết không thể sống lại, phải mạnh mẽ vượt qua nỗi buồn... Bất quá Dương Húc Minh nghe vào tai bên này, lọt ra ngoài tai bên kia. Hắn đang mải suy nghĩ miên man. Không lẽ Lý Tử sẽ đuổi theo hắn ra tận ngoài này hay sao? Mặc dù bây giờ ban ngày ban mặt, nhưng lúc này ánh mặt trời ấm áp đã không còn mang lại cho hắn cảm giác an toàn được nữa. Sau khi cùng hai cảnh sát tách ra, Dương Húc Minh đón xe taxi rời đi. Hắn tạm thời không dám về phòng trọ nữa. Dù sao buổi tối nay hắn cũng phải đi Song Dát, đêm nay không cần về nhà. Trấn Song Dát tộc Di là một thị trấn ở sát biên giới nội thành Lục Bàn Thủy. Trước kia thị trấn này cách nội thành một quãng khá xa, nhưng đến khi thành phố mở rộng phát triển thì Song Dát đã tiếp giáp biên giới cùng với nội thành. Chỉ là nhà cửa ở khu vực này vẫn mang phong cách nông thôn cũ kỹ của mười mấy năm trước. Xe taxi đi hết đoạn đường lớn khu vực nội thành, rẽ vào một đoạn đường cũ chật hẹp. Đây chính là con đường duy nhất đi Song Dát trấn. Trên con phố mấp mô, hai bên đường là khu nhà cũ kỹ thấp bé, xây dựng từ nhiều năm trước. Song Dát là tên của thị trấn này. Tại Quý Châu, do có khu vực quần cư của người dân tộc thiểu số nên rất nhiều địa danh có tên kỳ lạ. Vì Dương Húc Minh đã ở Quý Châu ba năm nên hắn sớm quen với những cái tên riêng khác lạ kiểu này. Hắn tùy tiện đi vào một nhà hàng nhỏ ở thị trấn này, mua một bát cơm chiên để nhét đầy bao tử. Từ tối hôm qua đến giờ hắn chưa ăn gì cả, bụng kêu ùng ục. Trong thời gian chờ đợi cơm chiên bưng lên, Dương Húc Minh lại móc ra Sinh Tử Lục nhìn một lần. Trang thứ ba vẫn như cũ bị lít nha lít nhít văn tự lấp đầy, không có bất kỳ thay đổi nào. Nội dung phía trên, vẫn như cũ là: "Tiếng khóc lúc nửa đêm" Dù nhìn từ góc độ nào thì Dương Húc Minh cũng đều cảm thấy đoạn văn này miêu tả giống như là một hệ thống nhiệm vụ. Điểm khác nhau duy nhất chính là: Hệ thống nhiệm vụ này không có điều kiện lẫn phần thưởng hoàn thành. Nó đơn giản chỉ bảo hắn tiến vào căn nhà bỏ hoang màu đỏ sậm kia lúc hai giờ sáng, tìm kiếm chân tướng cách đây ba năm. Nhưng chân tướng đó sẽ ra sao, tìm ra chân tướng thì có chỗ tốt gì, như thế nào mới tính là tìm ra chân tướng thành công, Sinh Tử Lục chả thèm nói cho hắn một câu nào về những thứ then chốt này. Tin tức từ đoạn văn tự quá mơ hồ làm Dương Húc Minh có một dự cảm bất an. Cuốn sách bại hoại này không phải là chơi xỏ hắn chứ? Dương Húc Minh lại nghĩ về việc thực hiện nghi thức Hỏi quỷ đêm qua. Sinh Tử Lục bảo hắn chuẩn bị đầy đủ đồ lễ, bảo hắn đến Hỏi quỷ, kết quá cuối cùng mới biết là chính cuốn sách bại hoại kia cũng không dự đoán được cái gì sẽ phát sinh trong quá trình Hỏi quỷ. Tuy vậy, Dương Húc Minh nhìn lại trang sách một lần nữa, hắn phát hiện hình như câu cuối cùng tiết lộ một chút tin tức nào đó. "Có một điểm tốt là tiến vào khu đó thì không sợ bị Trành Quỷ lén lút ám hại!" Là sao nhỉ? Bởi vì lệ quỷ ở khu vực này quá kinh khủng, Trành Quỷ không dám trêu chọc? Hay là bởi vì nguyên nhân khác? Còn cái câu "Không nên mang theo hung khí" cũng hơi khó hiểu. Yêu cầu Dương Húc Minh một thân một mình tiến vào một khu vực quỷ dị, đồng thời không thể mang theo vũ khí phòng thân, cái này rõ ràng là đang bắt chẹt hắn mà. Nhưng tại sao không cho Dương Húc Minh mang hung khí phòng thân? Có thể vì hung khí sẽ chọc giận lệ quỷ tồn tại trong khu vực kia. Còn có dòng chữ "bọn chúng" , cái chỗ kia chẳng lẽ là cái tổ quỷ? Bên trong không chỉ có một con lệ quỷ? Dương Húc Minh ngồi trong góc nhà hàng, nghiên cứu quyển Sinh Tử Lục, vẻ mặt đắng chát. Có nên nghe lời cuốn sách đi tìm ngôi nhà cũ kỹ màu đỏ sậm kia hay không? Có khi nào đêm nay hắn liền phơi thây ở đó? Khốn nạn nhất là quyển Sinh Tử Lúc này cũng không nói cho Dương Húc Minh biết địa chỉ căn nhà kia, bắt hắn tự đi tìm. Nếu như nói cuốn sách bại hoại này là một cái hệ thống, như thế thì hệ thống này cũng quá phế vật. Lấy điện thoại ra, Dương Húc Minh vừa ăn cơm vừa lên mạng đọc tin tức. Hắn hy vọng tìm thấy một vài manh mối hữu ích trên Internet. Nhưng mà hắn tìm kiếm một hồi lâu cũng không tìm ra ở khu vực Song Dát này có sự kiện kì quái gì, cũng không thấy căn nhà bỏ hoang màu đỏ sậm nào cả, chỉ toàn là mấy cái thông tin râu ria ba xàm ba láp. Một lúc sau, Dương Húc Minh uể oải bỏ điện thoại xuống. Phải công nhận là công cụ tìm kiếm vạn năng cũng không cách nào trợ giúp hắn. Hắn ăn hết hai phần cơm, vừa mới chuẩn bị đứng dậy tính tiền, thuận tiện tìm bà chủ quán hỏi thăm căn nhà đỏ sậm bỏ hoang, đột nhiên điện thoại của hắn rung lên nhè nhẹ. Có một tin nhắn đến. Dương Húc Minh liếc qua, ngây ngẩn cả người. Đây là tin nhắn từ một số điện thoại nặc danh, không có hiện đầu số nhắn tới. Theo lý mà nói, dù là tin nhắn rác thì cũng cần có một dãy số mới đúng. Nhưng cái tin nhắn này lại không có thông tin người gửi. Tại vị trí vốn dĩ là tên người gửi thì hiển thị lên một chuỗi mật mã khó hiểu. Dương Húc Minh mở đọc tin nhắn, chỉ có một câu hỏi đơn giản xuất hiện ở trên màn hình: "Tiểu Tư là ai?"