Trong bụng của Lý Tử có một đứa bé chưa phát dục thành hình. Về điểm này, Dương Húc Minh đã sớm biết được. Thế nhưng mà, hắn không ngờ rằng kết quả sẽ như thế này.
Bởi vì ngay lúc Lý Tử chết thảm, thì thai nhi trong bụng cô ấy cùng lắm chỉ là một phôi thai mà thôi.
Một cái phôi thai, thậm chí cái phôi thai ấy có khả năng chưa bám vào tử cung nữa, thì làm sao có thể sống sót được. Nhưng hiện tại, hắn hoảng hốt nhận ra rằng, sự tình lại rất nghiêm trọng so với những gì hắn nghĩ.
Người sống bị biến thành lệ quỷ còn tạm chấp nhận, tại sao một tế bào phôi thai chưa phát triển cũng có thể biến thành lệ quỷ đây?
Hắn câm lặng nhìn dòng chữ giới thiệu của Sinh Tử Lục, sau đó dòm xuống xem nội dung bên dưới.
Cô gái mang thai trong bụng, ôm một nỗi căm hờn, đau đớn, gánh chịu một cái chết thảm thương.
Oán hận mãnh liệt của cô ấy thậm chí có thể bẻ cong hiện thực, khiến cho phôi thai của hài nhi vốn dĩ không thể nào hiện thế lại biến thành linh hồn trẻ con giáng sinh tại nhân gian này.
Nhưng dạng thức đản sinh như vậy chỉ có thể mang đến nỗi thống khổ cùng cực.
Đó chỉ là một quỷ hồn không có ý thức, chẳng có tư duy, chỉ mang theo bản năng của một phôi thai đơn thuần, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, sau đó phát dục trưởng thành.
Nó chỉ hành động theo bản năng. Tư duy logic của nó chỉ vẻn vẹn ở mỗi việc nuốt chửng lấy các thực thể khác, không hơn không kém.
Nó điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, đồng thời cắn nuốt không ngừng tất cả những đồ vật có thể cắn nuốt xung quanh.
Nó giống như một sợi rễ kỳ dị cắm vào cơ thể người mẹ. Số mệnh của nó chính là hút khô sức mạnh từ mẹ mình, sau đó giáng lâm nhân gian.
Đặt trường hợp trước khi nó chết đi, nó sẽ không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng ở cái thế giới này, tất cả mọi thứ.
Nó chính là "đứa con" chưa ra đời của chú em, là một thực thể do hiện thực bị bẻ cong mà hình thành. Nó là một quái vật kinh khủng không nên tồn tại giữa thế gian.
Bên dưới những dòng chữ đỏ tươi kinh khủng ấy, Dương Húc Minh thấy vẫn còn một khoảng trống.
Tựa như, nơi đó đang chờ đợi hắn đặt bút hỏi han.
Nhưng mà, những thông tin này... nội dung này... Dương Húc Minh cảm giác hai tay đang cầm quyển sách hơi run rẩy.
"Đứa bé" chưa ra đời của hắn là do Lý Tử bẻ cong hiện thực để tạo ra sao?
- "Tim mình đau quá!"
Một tiếng thở dài não ruột của Dương Húc Minh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Hắn lấy bút mực trong túi áo ra, sau đó quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sopha.
Đặt Sinh Tử Lục bên cạnh khay trà trên bàn, hắn viết: "Sao đại ca không báo sớm cho em biết?"
Qua vài giây, tất cả những dòng chữ trên Sinh Tử Lục nhạt dần, nội dung mới dần dần hiện lên.
Linh hồn em bé sinh trưởng trên cơ thể người mẹ, nó được sức mạnh của cô ấy che chở nên tồn tại ở một dạng thức rất đặc thù.
Trước khi con trành quỷ lẩn quẩn trong căn phòng này chết đi, ta không thể nào dò xét ra còn một con quỷ thứ ba nào khác.
Đó là câu trả lời vô cùng ngắn gọn của Sinh Tử Lục. Dương Húc Minh thấy vậy, liền hỏi một câu khác: - "Vô Thường Lục là gì? Nó có quan hệ gì với Sinh Tử Lục hay không?"
Đây là một câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề trước đó.
Điều này chính là kết thúc sự kiện Vương Quan doanh, vì lẽ đó Dương Húc Minh cần biết rõ. Nhưng hắn biết, Sinh Tử Lục nói không sai, thời gian tiếp theo chắc hẳn hắn sẽ vô cùng bận rộn.
Vì thế, trước khi chính thức giải quyết vụ việc "đứa bé" trong bụng Lý Tử kia, hắn phải nắm rõ tất cả tình hình từng xảy ra tại Vương Quan doanh.
Bằng không thì, hắn sợ ngay khi đi sâu vào vấn đề "đứa bé" thì hắn khó mà kiềm chế được cảm xúc, lúc ấy lại quên béng vụ việc Vương Quan doanh.
Một giây sau, Sinh Tử Lục trả lời:
Chỉ có Người dẫn đường mới có thể biết về thông tin này, anh đây khó mà trả lời cho chú em được.
Thấy vậy, Dương Húc Minh nhíu mày, - "Vậy đại ca cho em làm Người dẫn đường là đẹp mà?"
Sinh Tử Lục lại từ chối Dương Húc Minh lần thứ hai.
Chú em không thể trời thành Người dẫn đường. Nhưng nếu chú em thật sự muốn biết, có thể giao quyển sách này cho Ứng Tư Tuyết, khiến cô ấy trở thành Người dẫn đường.
Nếu là Người dẫn đường đặt câu hỏi kia, nhất định sẽ đạt được câu trả lời chính xác.
Nét mặt Dương Húc Minh xạm lại, con hàng rách nát này vẫn còn mơ tưởng đến Ứng Tư Tuyết sao?
Mặc dù dựa theo sự hiểu biết của Dương Húc Minh đối với Ứng Tư Tuyết, nếu hắn đề nghị cô nàng trở thành Người dẫn đường thì cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà thôi.
- "Đại ca đừng có mơ." Dương Húc Minh viết xuống trang giấy thứ ba: - "Em sẽ không để Ứng Tư Tuyết làm Người dẫn đường đâu."
Cuốn sách bại hoại này khó phân chính tà, hiện tại còn bộc lộ một phong cách vô cùng quỷ dị nữa. Nếu hắn để Ứng Tư Tuyết trở thành Người dẫn đường, ai biết có rủi ro gì xảy ra hay không?
Cho dù muốn để bất cứ một ai khác làm Người dẫn đường, kẻ đó nhất định không thể là Ứng Tư Tuyết.
Dương Húc Minh viết tiếp:
- "Ngoại trừ Ứng Tư Tuyết ra, đại ca có để ý đến ai khác không? Đại ca có thể nói với em, nếu như người đó đồng ý, em sẽ tình nguyện bàn giao đại ca qua tay kẻ đó."
Một lát sau, Sinh Tử Lục đổi mới nội dung:
Dù chú em không muốn Ứng Tư Tuyết trở thành Người dẫn đường, lúc này cũng đã muộn mất rồi.
Đáng lý ra chú em không nên để cô ấy chạm tay vào Sinh Tử Lục.
Nhìn thấy hai câu này, Dương Húc Minh hoàn toàn sửng sốt.
Sau đó, một cơn giận dữ điên cuồng bộc phát trong tâm trí Dương Húc Minh.
- "Đại ca đã làm gì cô ấy?"
Nếu như không biết quyển sách này miễn nhiễm với tổn thương, suýt nữa Dương Húc Minh đã ra tay xé nát nó tại chỗ.
Rất nhanh sau đó, Sinh Tử Lục cung cấp câu trả lời xác đáng.
Ứng Tư Tuyết có tiềm chất cực kỳ ưu tú. Vì thế, ngay lúc cô ấy chạm tay vào quyển sách thì tiềm năng trong người cô nàng đã được thức tỉnh.
Muốn trở thành Người dẫn đường, có hai cách.
Cách một là giống như chú em, thức tỉnh năng lực vốn có ẩn sâu trong tận linh hồn.
Trong khi đó, một biện pháp khác, hay chính xác hơn - cách thứ hai, chính là tiếp xúc với lệ quỷ, trong phút giây bị lệ quỷ tấn công, rơi vào tình huống sống chết nguy nan.
Lúc bị lệ quỷ ám hại, trước ngưỡng cửa tử vong, sẽ có tỷ lệ thức tỉnh năng lực của bản thân mình.
Chú em cũng rõ ràng rồi, tiềm năng của Ứng Tư Tuyết vô cùng ưu tú, vì thế chỉ cần cô ấy rơi vào trường hợp như vậy thì một trăm phần trăm có thể mở ra năng lực đặc biệt của bản thân.
Cho nên, hiện tại Ứng Tư Tuyết cũng giống y hệt chú em, là người nắm giữ năng lực xuất phát từ linh hồn, thứ mà chỉ có lệ quỷ mới có được.
Trong khi đó, nếu người sống có thể nắm giữ được năng lực của lệ quỷ, thì trong cõi u minh sâu xa, năng lực ấy và bọn lệ quỷ sẽ có thể hấp dẫn lẫn nhau.
Cho dù lúc này chú em có rời xa cô ấy đi nữa, thì cả đời này, cô ấy đã bị xác định phải dây dưa với thế giới quỷ ma. Huống chi, nơi cô ấy ở lại là khu vực có địa mạch bị biến dị.
Nhân sinh cả đời này của cô ấy sẽ liên quan mật thiết đến lệ quỷ. Tương lai ấy là không thể thay đổi, dù muốn hay là không.
Phản hồi của Sinh Tử Lục vô cùng lạnh lẽo, lại rất vô tình, cực kỳ cay nghiệt phô diễn một sự thật trần trụi.
Trong phòng khách, Dương Húc Minh nhìn chằm chằm đoạn văn chữ đỏ đẫm máu, yên lặng một hồi lâu.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, nhấn số Ứng Tư Tuyết.
Sau ba tiếng reo, âm thanh của Ứng Tư Tuyết vang lên ở đầu dây bên kia.
- "A lô, Tiểu Minh hả? Tìm em có chuyện gì không? Giờ này đáng lý anh phải vui vẻ cùng vợ mình chứ nhỉ?"
Có lẽ Ứng Tư Tuyết đang ăn gì đó, âm thanh nghe có vẻ hơi hỗn tạp một chút. Nghe cô ấy trả lời, Dương Húc Minh im lặng một hồi rồi thở dài một tiếng.
- "Em có cảm giác được... thân thể của em có gì đó khác lạ hay không?"