Ánh sáng hơi nhá nhem bên trong căn phòng này, cửa sổ thì bị đóng chặt lại, thậm chí nơi cửa kính còn được dán tranh giấy lên. Căn nhà này hoàn toàn cách biệt với tia sáng bên ngoài.
Nguồn sáng le lói chiếu vào duy nhất chính là do cửa chính rộng mở.
Vì thế, phòng kín sáng, cũng kín gió, từ đó sản sinh ra một mùi mốc meo nhàn nhạt, dù không nồng nặc dữ dội nhưng cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Lâm Thu nói chuyện cùng bà lão, lâu lâu trả lời ậm ừ một hai câu. Nhưng tổng thể, người nói chuyện vẫn là bà lão kia. Bất quá, Lâm Thu cũng không dám trì hoãn lâu hơn, sau khi ngồi trò chuyện gia đình một lát thì bắt đầu nói vào chủ đề chính.
- "Bà Sáu ơi, bọn con nghe nói tại Thượng Nê pha có Quỷ ám hả bà? Chuyện đó có thật không vậy?"
Lâm Thu giả bộ thuận miệng hỏi. Bà lão này ngược lại cũng khá bình tĩnh với vấn đề đột ngột này.
Bà ta bảo: - "Thì chính là tên què họ Đặng đó chứ ai, tên đó còn rêu rao mỗi đêm đều có quỷ gõ cửa nhà gã nữa kìa. Một tên thọt chân như gã đó thì Quỷ nào mà thèm ám cơ chứ... Nếu có Quỷ thật chắc gã đó bị bóp cổ chết lâu rồi."
Bà lão này có vẻ rất khinh thường với người thọt nào đó họ Đặng.
Lâm Thu hơi hoang mang: - "Cái người thọt chân họ Đặng đó là..."
- "Chính là tên Đặng Hiển Quý kia. Năm ngoái gã ta uống say mèm, ngủ quên trên núi một đêm, chẳng biết lảo đảo thế nào mà bị ngã trong hang động làm gãy đi một chân.
Sau khi trở về, gã nói là có Quỷ muốn hại gã. Thế nhưng mà, em họ của tên đấy qua ngủ chung nhà hai đêm cũng chẳng có nghe thấy tiếng gõ cửa nào cả.
Thằng đó chắc là uống rượu đến nỗi đầu óc hoang tưởng luôn rồi."
Bà lão kể lại như vậy.
Lâm Thu và Dương Húc Minh liếc nhau một cái, hỏi: - "Bà có thể chỉ cho cháu biết nhà ông chú Đặng Hiển Quý ở đâu không ạ? Bà Sáu, bà nói chú ấy té vô hang động bị gãy chân... Chẳng lẽ là cái động đá vôi to tướng kia sao?"
Lâm Thu chỉ về hướng cái hang động to lớn mà trên đường đi bọn họ từng gặp.
Bà lão gật nhẹ đầu: - "Chính là cái động ấy. Khi đó, gã ta mò về với thân thể đầy bùn đất, tựa như vừa nằm lăn vài vòng dưới mấy luống rau vậy đó.
Bọn bợm nhậu này xài không được mà. Mùa đông năm trước, gã ta đi nhậu ở Vương Quan doanh, tới khi về thì ngã lăn quay ra ngủ giữa đường tuyết rơi luôn.
Đợt đó rét ghê lắm, nếu không nhờ tên Hồ Quang Thành đi về từ Thủy Thành, trên đường nhìn thấy gã ta thì không khéo gã đã chết cóng mất rồi.
Tên đó nếu không nghiện rượu như vậy, thì vợ gã đã không bỏ gã.
Tốt hơn hết là các cháu không nên đi tìm gã đó. Thằng đó uống rượu thay nước, lời nói thì thô lỗ cộc cằn, cả làng chúng ta đều ngó lơ gã ra."
Dương Húc Minh đột nhiên hỏi: - "Bà Sáu, cho cháu hỏi, nhà của tên Đặng Hiển Quý không ai thèm ngó ngàng này có phải ở khu vực vô cùng hẻo lánh hay không ạ?"
Bà lão bèn chỉ về phía một hướng nọ, từ nơi này đi đến đó, phía cuối làng, căn nhà lẻ loi rách nát nằm trên sườn núi chính là nhà của gã đó.
- "Căn nhà đó không có quét vôi tường bên ngoài; ban đầu vừa xây xong, vợ của Đặng Hiển Quý đi mượn tiền nhà mẹ đẻ đến sửa sang. Kết quả là, vừa cầm tiền trong tay, cô ấy còn chưa kịp mua xi măng, đất, cát này nọ là bị gã ta trộm tiền đi đánh bạc rồi thua sạch.
Sau đó, gã cãi nhau với vợ mình, rồi còn đánh vợ nữa, cuối cùng vợ gã đành bỏ gã ra đi.
Tiếp đến, tên Đặng Hiển Quý đó cũng chịu ở đơn chiếc một mình, lại không có tiền trát vôi tường nhà, nên căn nhà cấp 5 duy nhất trong làng này chính là nhà của gã."
Bình thường, do không có ai ngồi tiếp chuyện với bà cụ, nên giờ được dịp, cụ bà này ngồi luyên thuyên không ngừng nghỉ. Dương Húc Minh chỉ vừa hỏi một câu, bà lão liền nói hết tất tần tật về tên đó, có khi chỉ hận không thể nói toạt ra quần lót của gã ấy là màu gì thôi.
Nhóm người Dương Húc Minh ngồi lại tán gẫu của bà lão một hồi, cũng thu thập thêm được nhiều thông tin vể tên Đặng Hiển Quý hơn.
Đầu tiên, đây là một gã ma men kèm ma cờ bạc, say suýt chết mấy lần.
Chuyện gã bị Quỷ ám xuất phát từ lần say mèm do uống rượu cuối năm ngoái. Tên đó loạng choạng ngủ quên ở trên núi, thế rồi té vào hang động đá vôi suýt nữa mất mạng.
Sau khi bò ra, Đặng Hiển Quý bị té gãy mất một chân, thất tha thất thểu bò về làng kêu khóc ỏm tỏi, sau đó còn nói buổi tối có Quỷ hiện hồn gõ cửa nhà gã.
Thế nhưng mà, gia quyến của Đặng Hiển Quý đến nhà ngủ cùng mấy lần, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng gõ cửa nào. Vì thế, mọi người đều nói rằng tên này nhậu riết mà bị hoang tưởng mất rồi. Còn có người nói là tên này xỉn say té gãy chân, đầu cũng bị va vào đá đến nỗi bị thần kinh luôn. Nhưng có một việc rõ ràng rằng, tên Đặng Hiểu Quý rêu rao mình bị Quỷ gõ cửa đã bảy tháng qua, nhưng gã vẫn sống nhăn răng, hồn phách chưa bị Quỷ bắt.
Đây cũng là một đặc điểm khiến người dân trong làng chẳng ai thèm tin lời gã nói.
Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết nhìn nhau một cái.
Sau đó, Lâm Thu mở miệng hỏi ra một ấn đề chủ chốt:
- "Phải rồi, bà ơi, anh trai của cháu vừa bị mất tích gần đây, hơn nữa chính là mất tích ở gần khu vực Vương Quan doanh đó bà... Bà có gặp anh ấy không?" Vừa nghe câu hỏi của Lâm Thu, tay của bà lão chợt run một cái.
Mặc dù một giây sau, bà lão bèn tỏ vẻ như thường, không có gì khác biệt nhưng cả ba người đều phát hiện ra cử động không bình thường này.
Một khoảnh khắc im lặng xuất hiện trong căn nhà nhỏ. Sau đó, bà lão lên tiếng: - "Anh của cháu hả? Nhóc Tông Lễ đúng không? Từ lâu rồi bà không có gặp thằng nhóc đó nha. Sao rồi? Tại sau cháu bà mất tích?"
Lâm Thu nhìn thẳng vào mắt bà lão, nói: - "Mấy ngày trước, anh cháu nói với cháu là đi đến Vương Quan doanh một chuyến để xem xét di vật của tổ tiên để lại, sau đó thì đột nhiên bị mất liên lạc.
Điện thoại không gọi được, cũng không định vị được, ngay cả ô tô của anh ấy cũng mất tiêu luôn.
Bà Sáu có nhìn thấy anh ấy quanh quẩn tại Thượng Nê pha này không?"
Nghe câu hỏi của Lâm Thu, bà lão luôn miệng luyên thuyên nãy giờ bỗng nhiên im bặt.
Bà ta do dự chốc lát rồi trả lời: - "Gần đây bà không có ra khỏi nhà, toàn ở trong nhà xem ti vi thôi nên cũng không thấy anh của cháu.
Bất quá, anh trai cháu cũng lớn rồi, chắc là đi du lịch đó đây thôi mà. Không chừng qua vài ngày liền trở về thôi."
Bà lão rõ ràng đang nói dối.
Lâm Thu tiếp tục gạn hỏi: - "Mà nè bà Sáu, tổ tiên lưu lại vật gì tại Vương Quan doanh mà anh cháu lại muốn đích thân tới xem thử vậy? Cháu có đến thôn Lâm gia xem xét thử nhưng cũng không tìm ra dấu vất của anh trai nha."
Vừa nghe nhắc đến thôn Lâm gia, sắc mặt của bà lão liền sa sầm, tỏ vẻ hoảng hốt.
- "Cháu đã đến thôn Lâm gia rồi sao?"
Bà ta hoảng sợ nhìn cô bé trước mặt, lại vội vàng nhìn về hai người còn lại trong phòng: - "Mấy cháu cũng vậy à? Bọn cháu đều đến thôn Lâm gia rồi sao?"
Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh cùng nhau gật đầu: - "Bọn cháu từ đi từ thôn Lâm gia đến đây."
Sắc mặt của bà lão hơi khó coi: - "Mấy cháu đến đó là gì chứ?" Sau đó, bà lão nhìn Lâm Thu, thậm chí có chút tức giận: - "Ba mẹ cháu không nói với cháu là không được phép đi đến thôn Lâm gia sao?"