"Mẹ ơi. . . Con. . . Con ở chỗ này."
Trên mặt đường nhựa lạnh buốt, Dương Húc Minh bị đè ép dính cứng tại chỗ, thân thể cứng đờ không cách nào động đậy, tựa hồ trên người đang bị tảng đá vạn cân chèn lên.
Thân thể của hắn sắp bị loại áp lực kia ép dẹp lép, mà trong cơ thể còn có một lực lượng quỷ dị đang lặng lẽ phân giải tiêu biến từng bộ phận.
Tay Dương Húc Minh vẫn nắm chặt gót giày bà mẹ, nhưng hiển nhiên, mẹ hắn không có chút phản ứng nào với hành động này, căn bản không cảm thấy được có người đang túm lấy gót giày của bà.
Dương mẫu trực tiếp quay người, đi đến phía ghế lái xe Maserati.
- "Tiểu tử thúi này, xe cũng không tắt máy mà đã đi mất rồi?"
Bà mẹ đi tới ghế lái, mà Dương Húc Minh đang nằm bẹp trên nền đường ngay sát cửa lái của Maserati. Trong nháy mắt mẹ hắn đi tới, chân bà trực tiếp đạp lên phần eo của Dương Húc Minh. Áp lực cực lớn khiến Dương Húc Minh tưởng chừng bụng mình sắp bị dẫm nát.
Nhưng mặc dù dưới chân giẫm lên một người sống, Dương mẫu vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì, tựa hồ bà chỉ vừa dẫm lên nền đường nhựa bình thường.
Mẹ Dương Húc Minh mò mẫm ở bảng điều khiển xe, tìm được nút bấm tắt máy Maserati, còn dưới chân bà, Dương Húc Minh đau đến kêu không thành tiếng.
Hắn hiện tại chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn là mẹ mình vội vàng đi ra khỏi nhà, chỉ mang dép lê chứ không mang giày cao gót. Nếu không ăn mấy đạp này vào bụng, con mèo chưa kịp tấn công thì Dương Húc Minh đã bị mẹ mình đạp chết!
Tắt máy xe xong, Dương mẫu cuối cùng cũng dời chân khỏi người Húc Minh, đi qua ven đường. Bà xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
- "Ranh con ngay cả điện thoại cũng không mang đi, không biết đang làm cái gì đây?"
Bà nhìn con đường vắng vẻ trước mặt, đau đầu nói:
- "Chẳng lẽ nó nhìn thấy Tiểu Tuyết ở ngoài con đường này, nên mới chạy bộ đuổi theo? Không nói một câu nào đã chạy đi, muốn để cho ta lo lắng đến chết sao?"
Trong tay Dương mẫu cầm điện thoại của Dương Húc Minh lúc nãy bị rơi trong xe, bà đi lòng vòng ở ven đường, tựa hồ muốn tìm kiếm dấu chân của hắn lưu lại.
Nhưng hiển nhiên là không tìm được.
Đồng thời trong đoạn thời gian này, Dương Húc Minh phát hiện một chuyện càng quái dị hơn.
Đó chính là trên con đường vắng vẻ này, có mấy học sinh cấp ba đạp xe đi ngang qua. Bọn nhóc đi sát bên cạnh người Dương Húc Minh, vậy mà đối với một người sống sờ sờ đang nằm thống khổ trên đất, toàn thân chảy máu đỏ lòm, nhưng mấy đứa nhỏ lại hoàn toàn thờ ơ, thậm chí nhìn một chút cũng không.
Dương Húc Minh lập tức minh bạch chỗ kinh khủng ác độc trong năng lực của con mèo đen kia.
Một khi bị năng lực của nó bắt được, sự tồn tại của bản thân nạn nhân không ngừng bị phân giải, giết chết, đồng thời trừ những người có năng lực lệ quỷ như bọn Dương Húc Minh, người bình thường căn bản không nhìn thấy tình huống xảy ra!
Nạn nhân của con mèo dù là đang ở giữa thành thị đông đúc náo nhiệt, bị tập kích cũng nhất định yên lặng cô độc mà chết dần. Ngay cả quyền kêu khóc cầu cứu cũng đều bị tước đoạt, bởi vì không có bất kỳ người nào có thể nghe được bọn hắn cầu cứu!
Không có bất kỳ người nào có thể chú ý tới thảm trạng của bọn hắn! Lão cha của Dương Húc Minh lưu lại món di vật này, quả là quá bá đạo rồi!
Dương Húc Minh nằm bẹp trên nền đường, biểu lộ đắng chát.
Hắn nhìn bà mẹ đang chạy tới chạy lui bên cạnh, kỳ thật đã biết biện pháp duy nhất bài trừ năng lực này.
Đó chính là giết chết vật dẫn năng lực, là mẹ của hắn.
Nhưng đối với Lệ quỷ bình thường, một khi bị năng lực này bắt giữ thì ngay cả động đậy một chút đều không thể làm được chứ đừng nói phản kháng, chỉ có thể nằm im trơ mắt nhìn bản thân chết dần.
Đại khái chỉ có loại mãnh quỷ cấp bậc siêu hạng như Lý Tử mới có chút lực lượng chống đỡ. Nhưng Lý Tử lại chậm chạp không động thủ, tình nguyện khoanh tay chịu chết.
Chợt Dương Húc Minh nghe tiếng xe ô tô từ phía xa xa đang dần tiếp cận. Sau đó một chiếc taxi dừng ở bên cạnh, Ứng Tư Tuyết từ trên xe nhảy xuống.
- "Dì!"
Ứng Tư Tuyết hướng mẹ Dương Húc Minh cách đó không xa cất tiếng gọi:
- "Dì ơi mau tới đây, cháu biết anh Minh đi chỗ nào, nhanh, chúng ta đi tìm anh ấy!"
Dương mẫu đang đứng ven đường, sửng sốt hỏi:
- "Tiểu Tuyết? . . . Tại sao cháu lại ở chỗ này?"
Ứng Tư Tuyết đáp:
- "Trong điện thoại di động của cháu có phần mềm định vị, có thể truy theo vị trí của chiếc xe này.
Cô nhanh chóng ngồi vào ghế lái, nói với Dương mẫu:
- "Dì nhanh lên xe, chúng ta mau đi tìm anh Minh. Chậm trễ chút nữa coi chừng anh ấy sẽ nguy hiểm!"
Nét lo lắng trên mặt Ứng Tư Tuyết không phải giả, cô muốn đem mẹ Dương Húc Minh dẫn xa nơi này, như thế kế hoạch của cô mới có thể thành công.
Nhưng Dương mẫu đối với lời nói của Ứng Tư Tuyết lại tỏ ra ngơ ngác không hiểu:
- "Tiểu Tuyết. . . . Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thằng nhóc kia nói là ra ngoài tìm cháu, làm sao giờ cháu lại ở đây còn tiểu tử kia lại không thấy nữa?"
Ứng Tư Tuyết cuống quýt đến toát mồ hôi:
- "Dì bị anh ấy lừa gạt rồi! Anh Minh vừa mới trong phòng khách gọi điện thoại, nói Lý Tử Lý Tử gì đó, sau đó liền lừa cháu xuống dưới lầu mua đồ.
Đến khi cháu quay trở về thì phát hiện không có ai trong nhà hết.
Anh Minh nhất định là có chuyện gì đó giấu diếm chúng ta, cháu nghi ngờ anh ấy nghĩ quẩn. Chúng ta mau đi tìm anh ấy!"
Ứng Tư Tuyết cấp tốc biên một kịch bản lừa đảo bà mẹ tội nghiệp:
- "Anh Minh định đi chỗ nào, cháu biết. Anh ấy khẳng định là sợ cháu dẫn Dì đi ngăn cản, cho nên anh Minh mới lừa gạt Dì đi ra ngoài.
Chúng ta bây giờ ở đây trì hoãn một giây đồng hồ. Anh Minh càng nguy hiểm hơn!
Nhìn Ứng Tư Tuyết gấp rút cuống cuồng, dọa cho Dương mẫu cũng cập rập leo lên xe ngồi.
- "Thằng ranh con còn dám tự sát?" Bà mẹ vừa lo vừa tức, nói - "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta bị hai người làm cho rối lên rồi, tên tiểu tử thúi này đến cùng là nhận được điện thoại của ai?"
Sau khi Dương mẫu bước lên xe, Ứng Tư Tuyết lập tức khởi động ô tô cấp tốc chạy đi ra xa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Húc Minh. Về phần Ứng Tư Tuyết làm sao tiếp tục lừa gạt bà mẹ hắn thì Dương Húc Minh hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ có thể cứng đờ thân thể nằm bẹp dí trên nền đường, không cách nào động đậy.
Máu tươi trên người Dương Húc Minh không ngừng tràn ra phía ngoài. Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.
Phải chết ở chỗ này sao? Dương Húc Minh tâm tình vô cùng đắng chát.
"Nhanh một chút Đại tiểu thư" - Dương Húc Minh trong lòng gào thét.
Một giây sau, tựa hồ trời xanh nghe được tiếng hò hét của hắn, dị biến giáng lâm.
Một màu đen kinh khủng xuất hiện bao trùm toàn bộ thế giới. Mặt đất đen nhánh, vách tường đen nhánh, cỏ dại ven đường đen nhánh, thậm chí liền ngay cả cột đèn đường và ánh đèn đều biến thành một màu đen quỷ dị.
Trong thế giới đen kịt âm trầm kinh khủng này, chỉ còn lại hình dạng cấu trúc nguyên bản, còn lại màu sắc đều trở thành màu đen. Trên bầu trời, mặt trăng biến thành một vòng tròn lớn màu đen, nguyên bản tầng mây trắng bệch cũng thay đổi thành đen như bôi mực.
Chìm đắm trong thế giới đen ấy, Dương Húc Minh vô cùng ngạc nhiên... Năng lực này là. . . Lý Tử?
Nhưng Lý Tử đâu? Vì sao không nhìn thấy cô ấy? Lý Từ từ xa phát động thứ năng lực này?
Nhanh chóng sau đó, Dương Húc Minh biết mục đích phát động năng lực của Lý Tử.
Trong thế giới tuyệt đối hắc ám này, có một đôi tròng mắt màu đỏ lòm lộ ra vô cùng chói lọi. Con mèo đen kia... Đôi mắt màu đỏ của nó sáng rực lên, hiện hình rõ mồn một trong màn đen của thế giới.
Nó đứng sừng sững cách Dương Húc Minh không xa, đôi mắt huyết hồng nhìn chòng chọc vào hướng xa xa.
Nó nhìn chăm chú vào thân ảnh mặc áo cưới đỏ chói mới xuất hiện ở nơi kia, đó là chính chủ khiến cho thế giới nơi này hóa thành một màu đen kịt.
Đôi mắt huyết hồng của con mèo sáng rực, nó đang phát động năng lực của mình, tập kích bóng áo cưới đỏ ở xa kia. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là hắc ám bao trùm nơi này, không hề tản đi. Rõ ràng vị trí của Lý Tử nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của con mèo.