Trong bóng tối, Dương Húc Minh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nửa tháng qua, hắn liên tiếp bị ác mộng tra tấn, gần như chưa có một lần nào được ngủ yên, cho nên bây giờ hắn mặt mày hốc hác, đôi mắt thâm quầng, tinh thần uể oải suy sụp.
Mặc dù Dương Húc Minh đoán rằng đêm nay sẽ không yên ổn, chắc chắn sẽ có quái sự phát sinh, nhưng giờ hắn quá mệt mỏi rồi, quá buồn ngủ rồi.
Sau khi kết thúc nghi thức Hỏi quỷ, cả thể xác và tinh thần hắn đều trở nên rã rời.
Mặc dù hắn rất muốn mở to mắt nhìn xem sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hai mí mắt dính lại với nhau nặng như chì, Dương Húc Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm đen kịt, hắn không biết ngủ say bao lâu.
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng đập cửa:
Phành Phành Phành...
Dương Húc Minh chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cửa phòng ngủ chẳng biết đã mở ra từ lúc nào.
Ngoài cửa là hành lang trống rỗng, đen như mực, không thể nhìn thấy cái gì.
Tuy nhiên, Dương Húc Minh không có đi đóng cửa vì khi thấy cảnh tượng thế này, hắn lập tức hiểu một việc:
Hắn đang nằm mơ...
Hơn mười ngày qua, mỗi đêm hắn đều có giấc mộng này, giống y hệt, chưa từng thay đổi
Chỉ lát nữa thôi, sẽ có một cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm, máu me khắp người, từ hành lang u tối chậm rãi đi qua cửa, tiến vào trong phòng. Cô gái kia mỗi ngày sẽ bò đến một khoảng cách gần hắn hơn, cuối cùng đêm qua đã bò tới trên giường, bóp lấy cổ hắn.
Đêm nay cô ta còn đến nữa ư?
Dương Húc Minh mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Trong giấc mộng, suy nghĩ của hắn có chút mơ hồ.
Hắn biết rõ sắp xảy ra chuyện gì nên nội tâm điên cuồng sợ hãi. Ấy vậy mà thân thể hắn lại lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, không cách nào khống chế được.
Dương Húc Minh đã quen với cảm giác cơ thể bị mất kiểm soát, tựa như bị ma đè cho nên hắn vẫn ngồi bất cần tại chỗ, chẳng màng phản kháng.
Nhưng mà, hắn nhanh chóng phát hiện giấc mộng đêm nay có hơi khác so với mấy lần trước.
Tiếng đập cửa phành phành phành tiếp tục vang lên không ngừng. Rõ ràng cửa chính đang mở ra nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục vọng đến.
Cô gái quỷ dị trong bộ đồ cưới màu đỏ đáng ra nên xuất hiện, từ từ bò tới giường hắn, nhưng đêm nay lại chưa thấy đâu. Trên hành lang đen ngòm hiện ra một bãi máu đỏ sậm, không rõ là do ai lưu lại.
Trong những lần nằm mộng trước đó, Dương Húc Minh chưa từng gặp qua bãi máu này. Mà tiếng đập cửa kéo dài một lúc thì đột nhiên biến mất.
Trong bóng tối an tĩnh, Dương Húc Minh tựa hồ ý thức được cái gì. Tiếng đập cửa này. . . là từ thế giới hiện thực truyền đến hay sao? Lúc này, ngay tại ngoài cửa phòng ngủ của hắn thật sự có ai đang gõ cửa?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền như một đầu rắn độc len lỏi chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Dương Húc Minh. Hắn đột nhiên hiếu kỳ là ai lại nửa đêm gõ cửa phòng ngủ của hắn?
Ngay sau đó, một tiếng kêu trầm thấp vang lên từ ngoài cửa:
"Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . ."
Thanh âm này nghe rất quen tai, lại thân thiết, tựa như đến từ một người nào đó mà hắn từng quen.
Hắn vô cùng tò mò, muốn đứng dậy đi xem thử người kia đến cùng là ai.
Nhưng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên rung động kịch liệt, dường như có người đang đập vào liên tục.
Thực sự là kỳ quái, nơi này rõ ràng là lầu năm, ai lại có khả năng đứng đập cửa sổ từ bên ngoài? Mà với lực đập ầm ầm dồn dập như vậy, kính cửa sổ hẳn đã sớm vỡ nát ra. Tại sao lớp kính cửa sổ hiện tại vẫn còn nguyên vẹn, trong khi âm thanh tác động vẫn ầm ầm vang lên?
Dương Húc Minh rất muốn kéo màn, mở cửa sổ ra nhìn xem bên ngoài là kẻ nào, thế nhưng âm thanh ấy lại đột ngột biến mất.
Có lẽ do màn cửa che kín, nên kẻ phía ngoài cửa sổ không xác định được Dương Húc Minh có ở trong phòng ngủ hay không. Kẻ ấy đã rời đi?
Trong khi đó, thanh âm réo gọi tên hắn vẫn như cũ vang lên từ hành lang bên ngoài cửa phòng ngủ:
"Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . ."
"Mau ra đây. . . Mau ra đây nha. . . Mau ra đây nha. . ."
Tiếng kêu trầm thấp ấy như có một loại ma lực khó hiểu khiến Dương Húc Minh bức thiết muốn đứng dậy đi ra ngoài cửa nhìn xem. Hắn cảm thấy thanh âm kia rất quen thuộc, lại thân thiết, giống như là một người quen quan trọng của hắn .
Nhưng là hắn lại không thể nhớ ra chính xác đấy là ai. Tại sao đối phương ở bên ngoài lại cứ một mực gọi hắn, có chuyện gì xảy ra sao? Có gì cần hắn trợ giúp ư?
Nghĩ vậy, Dương Húc Minh bước chậm rãi xuống giường.
Kỳ lạ thay, hắn không thể nào động đậy được trong những lần nằm mơ trước đó. Chỉ là buổi tối hôm nay, tình huống lại có chút kỳ quái.
Dương Húc Minh ngơ ngác nhìn hành lang đen ngòm ngoài cửa, từng bước tiến về phía bên ngoài.
Thật là lạ lùng. . .
Người ngoài cửa rốt cuộc là ai? Vì sao âm thanh nghe quen thuộc như thế? Tại sao cứ nhất định đứng bên ngoài kêu gọi mà không chịu tiến vào?
Đến cùng là chuyện gì xảy ra a. . .
Dương Húc Minh thẫn thờ tiến bước, không biết đi được bao lâu.
Hắn cảm giác mình đã đi một khoảng rất dài, lại hình như đi không được bao xa. Mãi mà hắn vẫn chưa đi tới cửa, còn cách đích đến một đoạn ngắn.
Tiếng réo gọi trên hành lang càng lúc càng gần. Âm thanh kia tựa như thủ thỉ ngay bên tai hắn, khiến hắn bức thiết muốn đi nhanh qua đó xem.
"Mau tới đây. . . Dương Húc Minh. . . Mau tới đây. . ."
Thanh âm kia mang âm hưởng gấp gáp hòa lẫn niềm vui vẻ hạnh phúc.
Ngay khi Dương Húc Minh đi tới bên cạnh cánh cửa, một tia sáng bỗng nhiên lóe lên sau lưng hắn. Chùm sáng kia mờ nhạt ảm đạm, thoạt nhìn như là ánh sáng lay lắt do ngọn nến được thắp lên.
Nhưng ngay lúc chùm sáng này phát ra, hành lang tối đen bên ngoài lại chập choạng sáng lên.
Góc tối đối diện với phòng ngủ Dương Húc Minh, một cánh cửa phòng ngủ khác mở nhẹ, lộ ra cảnh tượng bên trong.
Căn phòng này từng là phòng ngủ của Lý Tử.
Nhưng sau khi hai người yêu nhau, phòng ngủ này được dùng làm nơi chứa quần áo và để trang điểm.
Nhờ có nguồn sáng lờ mờ ảm đạm này mà từ xa Dương Húc Minh thấy một mảng đỏ thấp thoáng ở góc sâu trong căn phòng.
Trước bàn trang điểm, có một cô gái toàn thân mặc áo đỏ ngồi ở đó, xoay lưng về phía hắn.
Dương Húc Minh không nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái ấy, chỉ thấy một đôi tay tái nhợt lúc ẩn lúc hiện. Cô ta dường như đang ngồi trang điểm.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ nhận ra được điều gì đó.
- "Lý. . . Lý Tử?"
Hắn cất tiếng gọi nhưng chẳng ai có thể nghe.
Tiếng kêu trầm thấp ngoài hành lang vẫn vang lên không ngừng, lại có vẻ bực bội khi nhận ra Dương Húc Minh vừa dừng bước.
"Dương Húc Minh. . . Dương Húc Minh. . . Mau ra đây. . . Mau ra đây ngay. . ."
Chủ nhân của âm thanh này dường như không nhìn thấy cô gái mặc đồ đỏ ngồi ở bàn trang điểm.
Đột nhiên Dương Húc Minh tỉnh táo trở lại. Hắn nhận ra âm thanh réo gọi hắn liên tục nãy giờ chính là thanh âm gọi hắn dồn dập khi ở trong toilet.
Đối phương lúc này đang ở ngoài cửa ư?
Dương Húc Minh chậm rãi mở mắt, suy nghĩ tỉnh táo dần. Hắn thức dậy từ cơn mộng mị, không còn trạng thái ngơ ngác như lúc nãy.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy tay của mình đang giữ ở trên chốt cửa phòng ngủ.
Nếu như mình tỉnh lại chậm thêm mấy giây, mình đã tự tay mở cửa phòng sao?
Mà ngoài cửa, cái thanh âm kia vẫn thì thầm gọi tên Dương Húc Minh.
Chỉ là trong hiện thực, cái thanh âm này đã mất đi loại ma lực mê hoặc mộng ảo, trái lại khiến Dương Húc Minh vô cùng tức giận. Hắn lạnh lùng nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, trầm mặc mấy giây.
Sau đó...
Rầm
Hắn dùng sức đạp một cái thật mạnh vào cánh cửa.
Ngay sau đó, tiếng rống giận dữ của Dương Húc Minh liền vang lên:
- "Gọi gọi gọi... Gọi cái ông nội nhà mày!! Có ngon thì mày vào đây!"
Âm thanh ngoài cửa đột nhiên im bặt.
Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ có tiếng Dương Húc Minh gào lên phẫn nộ:
- "Đêm hôm khuya khoắt, gọi gọi cái *** con mẹ mày à!"