Chương 354: Âm binh mượn đường

Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Thất Nguyệt Tửu Tiên 03-06-2024 06:56:31

Trong viện, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đã trở thành khán giả bất đắc dĩ duy nhất. Từ khi Lý Tử xuất hiện, mọi thứ trong tiểu viện này đều không còn liên quan gì đến bọn họ. Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là đứng một bên, quan sát diễn biến tình thế. Trong gió tuyết lạnh lẽo, Lý Tử giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lại. Vô số bóng đen nơi linh đường lập tức bạo động, lao quấn vào tấn công quan tài máu ở giữa linh đường. Nữ thi không đầu ngồi trong quan tài máu kia, tựa như đang ngâm trong huyết trì. Mùi máu tanh nồng nặc tràn ra từ trong quan tài, cô đặc cả không khí chung quanh. Nữ thi không đầu kia không giãy giụa nữa, có vẻ như đã từ bỏ ý định chạy trốn. Một tay của ả nữ thi không đầu kia còn đang vịn vào thành quan tài. Nó muốn ra, nhưng máu huyết trong quan tài máu dường như có lực trói buộc mạnh mẽ. Nữ thi không đầu kia chỉ mới nhớm đứng dậy thì đã kéo theo cả mớ huyết dịch nhầy nhụa. Chỉ thấy huyết dịch bên trong quan tài máu dường như đã biến thành xi măng thể rắn, kiềm chặt lấy nữ thi không đầu kia. Nữ thi không đầu cố giãy giụa để thoát ra, nhưng lại bị máu tươi cô đặc bên trong quan tài kéo chân lại. Các bóng đen dữ tợn trong linh đường đã tràn tới trên quan tài, bắt đầu tấn công vào nữ thi không đầu. Lúc này trong linh đường tất cả mọi đồ vật đều chỉ tràn ngập một màu đen âm trầm chết chóc. Luồng ám khí đen đặc này tràn lên phía trên quan tài máu, lan rộng ra, cuối cùng hóa thành một quả cầu đen nhánh, giam quan tài máu ở giữa. hóa thành một cái viên cầu đen nhánh, giam kín quan tài máu vào bên trong. Trong không khí chỉ còn từng luồng âm phong rét lạnh. Dùng mắt thường mà nhìn, cũng có thể thấy rõ Lý Tử càng lúc càng giống một cái thi thể. Áo cưới cô ấy mặc trên người nhỏ máu tí tách, tay chân nứt nẻ, chỗ trái tim chỉ nhìn thấy một lỗ hổng đẫm máu và mớ nội tạng đang nhúc nhích bên trong. Trên gương mặt, thất khiếu chảy máu của cô ấy chỉ lộ ra vẻ oán độc, càng nhìn càng thấy như một con ác quỷ kinh khủng. Dương Húc Minh biết đây là dấu hiệu Lý Tử sử dụng lực lượng quá sức của bản thân. Bình thường Lý Tử cũng không trông khủng khiếp đến thế. Đối với cô ta, việc áp chế hai con lệ quỷ cũng là việc vô cùng dễ dàng. Trong sân nhỏ, âm phong càng trở nên cuồng bạo. Lý Tử đứng đó, không nhúc nhích nhưng máu tươi trên người nàng vẫn nhỏ xuống từng giọt, từng giọt. Nơi cửa chính linh đường có quả cầu màu đen kịt, bên trong có những tiếng va đập gấp rút, nối liền thành một dãy âm thanh. Tiếng động bên trong quả cầu càng ngày càng to, gấp gáp hơn. Cuối cùng một tiếng nổ to đinh tai nhức óc vang lên. Một luồng khí bạo liệt bùng ra, chấn động chung quanh. Quả cầu to lớn màu đen kia nổ tung. Trong tay con quỷ kia đang giơ cao ngọn cờ hồn phiên. Hai cánh tay thô to, rắn chắc lộ ra với từng khối cơ bắp cuồn cuộn, vô cùng mạnh mẽ. Ông ấy rống lên giận dữ như tiếng mãnh thú. Một thân ảnh vạm vỡ mặc đồ đỏ thẫm, đội mũ rộng vành lao về phía Lý Tử. Trong tiếng gió rít kinh khủng, ngay khi quả cầu nổ tung, Lý Tử cũng biến mất. Trong đình viện chỉ thấy thiếu đi một dáng người mặc áo cưới đỏ chót. Những người sống trong viện đều sửng sốt, thậm chí con quỷ vạm vỡ mặc đồ đỏ đội mũ rộng vành cũng ngơ ngác. Ông ấy mất đi mục tiêu. Nhưng chỉ một giây sau, từng trận âm phong nổi lên, áo cưới tung bay như múa. Tấm áo cưới đỏ tươi đã thuấn di ra sau lưng ông ta. Cánh tay mảnh khảnh, tái nhợt của tân nương lệ quỷ kia đang thò ra ngoài, không một tiếng động, đặt lên đỉnh đầu của thân hình cường tráng kia. Lại một tiếng nổ vang, rung chuyển cả mặt đất. Con quỷ vạm vỡ, cuồng bạo như mãnh thú tiền sử kia bị bàn tay đặt trên đỉnh đầu ném xuống đất. Gạch lát, tường ngói trong tiểu viện đều bị rạn nứt cả. Dư chấn của va đập nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng. "Gào... Gào... Rống... Rống" Tiếng của cha Dương Húc Minh gầm gừ thống khổ truyền ra từ giữa dư chấn, nhưng do hắn đang đứng ở góc khuất nên không thấy hiện trạng của cha hắn. Bụi mịt mù... Gió thổi mạnh... Tuyết bay lả tả... Dương Húc Minh cùng cô ấy liếc nhau, thật lâu không nói gì. Chính xác là với sự hiểu biết khá lâu về lệ quỷ thì bọn họ biết rằng đa số lệ quỷ không có năng lực phá hoại mang tính chất vật lý. Tuy nhiên, dường như chỉ có Lý Tử là sở hữu năng lực như vậy. Cô nàng đánh đến đâu, vỡ tung đến đó, chẳng khác gì tên lửa đạn đạo hình người. Đám bụi mù ở đàng xa cũng tan đi. Gã đàn ông vạm vỡ mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành kia đang rống lên giận dữ, tay vung vẩy cờ chiêu hồn, bức lui Lý Tử. Lúc này, đầu của ông ấy có vẻ gần như đứt lìa, chỉ còn dính lủng lẳng tí da nơi cổ. Cái mũ rộng vành đỏ máu kia cũng vỡ vụn, lộ ra gương mặt bị ép bởi một lực rất mạnh, khiến cả đầu biến dạng. Đây là cái đầu bị chèn bể nát, nhìn như khối hình vuông vậy. Mẹ nó, nhìn thế ai mà nhận ra được! Thấy hình dáng khủng khiếp của cha mình, Dương Húc Minh vội vàng kéo Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu lùi lại mấy bước, ngay lập tức rời khỏi mảnh sân nhỏ này. Hắn cũng thấp giọng nói, - "Chúng ta chạy nhanh đi. . . . ." - "Cha anh muốn dùng tuyệt chiêu kìa!" Ứng Tư Tuyết tiếp nửa câu sau. Tình huống sau đó quả nhiên y như bọn họ dự đoán. Bóng người đàn ông vạm vỡ với cái đầu bị chèn bể kia đang đứng đó, dùng sức cầm lấy cán cờ chiêu hồn. Trong cổ họng gã ta tru lên giọng khàn khàn. - "Âm binh mượn đường! Mời mở huyết môn!" Máu tươi đỏ rực bỗng nhiên phun ra từ trong chiêu hồn phiên. Gió lạnh nổi lên Sau đó, máu tươi trước người Dương Tĩnh không ngừng ngưng kết, cuối cùng hóa thành một huyết môn/cánh cửa máu quỷ dị . Vô số âm thanh bi thảm, thê lương bi thảm truyền ra từ trong cửa. Dường như phía sau cánh cửa máu đó có vô số oan hồn lệ quỷ đang tranh nhau muốn nhào ra ngoài. Sau lưng Dương Húc Minh đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ quỷ dị. "Chú Tĩnh lại mở huyết môn nữa nha!" Tiếng cười khẽ quỷ dị kia xuất hiện vô cùng đột ngột, không báo trước. Ngay lúc nghe được thanh âm kia, lông tơ trên người Dương Húc Minh đều dựng đứng lên. Hắn quay người lại, chỉ thấy trên hành lang sau lưng mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người trắng bệch. Dương Húc Minh nhìn cô ta ta bằng ánh mắt không thể tin được, tay hắn nắm chặt kiếm trong vô thức. Mẹ nó chứ, đêm nay cô ấy cũng tới! Chả lẽ tính chơi mạt chược à?