Dương Húc Minh điên cuồng lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách sạn.
Cho dù biết cánh cửa này sẽ không dễ dàng bị đập phá như vậy, nhưng âm thanh phá cửa nghe thật kinh khủng. Chẳng lẽ con quỷ bên ngoài không lo lắng tiếng đập cửa rầm rầm như vậy sẽ kinh động đến tất cả mọi người trong khách sạn này hay sao?
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang rung bần bật, cảm thấy hoang mang tột độ. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng phá cửa biến mất, không biết kẻ bên ngoài đã đi đâu.
Loại tình huống này, càng yên tĩnh thì lại càng đáng sợ, bởi vì Dương Húc Minh không cách nào biết được hành vi tiếp theo của kẻ địch.
Nếu như ký ức hắn bị trở nên mơ mơ hồ hồ là do đối phương giở trò, vậy chứng minh rằng hắn đã xung đột chính diện cùng con quỷ này trước đó, đồng thời cũng đã thất bại.
Thậm chí nhìn vào tình huống đã qua thì số lần Dương Húc Minh thất bại tuyệt đối không chỉ có một!
Bất luận thất bại bởi vì nguyên nhân gì, tất cả đều chứng minh một điều, đó là hiện tại Dương Húc Minh căn bản không phải đối thủ của con Lệ quỷ này.
Hắn rất cần được giúp đỡ!
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, quay người nhìn về phía bệ cửa sổ ban công.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, tựa hồ thế giới này đang điên cuồng tắm rửa. Mưa to gió lớn bão bùng hoàn toàn bao phủ thành phố. Căn bản không có cách nào xuất hành cũng như không có cách nào gọi cứu viện từ bên ngoài.
Ảnh hưởng của cơn bão này còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Dương Húc Minh cau mày thở dài lo lắng nhìn mưa bão ngoài ban công, hắn cảm thấy do dự không biết nên làm gì tiếp theo.
Đồng thời ngay ở chỗ này, hắn đột nhiên chú ý tới điểm không đúng.
Cũng bên ngoài cửa kính ấy, có một cái tay tái nhợt xuất hiện bám vào thành ban công...
Là con quỷ kia!
Nó đã quay trở lại phòng của Ứng Tư Tuyết, định bò theo ban công đột nhập vào phòng của hắn!
Con mẹ nó!
Nháy mắt nhìn thấy bàn tay kia xuất hiện, Dương Húc Minh hồn vía lên mây, không còn chút do dự nào nữa. Hắn vặn chốt cửa và lập tức mở cửa phòng.
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng gió lạnh âm lãnh từ phía sau ào tới...
Cửa sổ ban công bị đẩy ra! Thứ kia đã tiến đến!
Dương Húc Minh không dám quay đầu nhìn, thậm chí không dám dừng lại mà phi thẳng qua cửa phóng ra hành lang.
Quỷ hỏa đỏ rực bùng cháy khắp toàn thân Dương Húc Minh khiến tốc độ chạy của hắn tăng vọt.
Trong nháy mắt lao ra khỏi phòng, hắn dùng sức đóng mạnh cánh cửa.
RẦM!
Ngay sau khi hắn vừa khép cửa lại thì một tiếng rầm vang lên, có đồ vật gì đó đâm sầm vào cánh cửa từ phía trong phòng.
Chỉ chậm một giây... Chỉ chậm một giây thôi là con quỷ kia đã tóm được Dương Húc Minh!
Mẹ nó. . . . Âm hồn bất tán!
Dương Húc Minh chạy như điên về phía lối đi khẩn cấp phòng cháy. Loại tình huống này làm gì có thời gian cho hắn chờ đi thang máy.
Hắn phi nước đại về hướng lối đi phòng cháy, đế giày đạp trên sàn nhà phát lên những tiếng chói tai. Một bà cô nhân viên tạp vụ vừa đẩy xe ra khỏi căn phòng gần đó, thấy phía trước Dương Húc Minh đang chạy điên cuồng, bà ngạc nhiên cất tiếng:
- "Quý khách, cậu đây là..."
Bà cô còn chưa nói xong, Dương Húc Minh liền phóng chân ra, nhảy vọt qua cả xe đẩy lẫn thân hình mập mạp của bà tạp vụ.
Cú nhảy với độ cao và khoảng cách vượt xa khỏi khả năng của người thường, dọa cho bà cô phục vụ phòng hoảng sợ ôm đầu ngồi thụp xuống, tránh bị Dương Húc Minh va vào. Nhưng Dương Húc Minh lại bay thẳng qua đầu của bà, rơi xuống phía sau rồi trực tiếp biến mất tại chỗ góc cua trên lối đi phòng cháy.
Lối đi khẩn cấp phòng cháy âm u ẩm ướt tản ra mùi tro bụi nhàn nhạt. Loại lối đi vắng vẻ này luôn tạo cho người ta một cảm giác âm trầm kinh khủng.
Trong hành lang ấy, Dương Húc Minh đang phi hết tốc lực, tiếng bước chân chói tai vang lên chát chúa liên tiếp nhau, vọng lại quanh quẩn trong bậc thang xuống lầu.
Thứ tiếng vọng của bước chân khiến cho người ta một cảm giác kinh dị không hiểu, giống như cả thế giới này chỉ còn lại trơ trọi một người, nhưng xung quanh bốn phương tám hướng đều là những quái vật vô hình đang từng bước từng bước tiếp cận.
Sau lưng Dương Húc Minh không có tiếng bước chân truy đuổi. Hình như con quỷ kia không đuổi theo, nhưng hắn không dám dừng lại mà vẫn dùng tốc độ cao nhất được tăng phúc bởi lửa quỷ màu đỏ.
Cuối cùng Dương Húc Minh cũng chạy tới lầu một. Nơi này lối đi phòng cháy đóng cửa kín mít chứ không mở sẵn như ở trên các tầng lầu. Hắn nhào tới, dùng tay kéo mạnh mở cửa ra...
Một bàn tay tái nhợt từ phía ngoài đột ngột chụp vào Dương Húc Minh, đồng thời từ khe cửa có một bóng đen quỷ dị tràn đến, định tóm lấy hắn.
Giây phút khẩn cấp, toàn thân Dương Húc Minh bùng lên lửa quỷ màu đỏ, hắn nhảy vọt về phía sau rồi bật cao hơn ba mét, quay ngược về phía khúc bậc thang giữa lầu một và lầu hai.
Nháy mắt khi mở cửa, hắn đã đoán được con quỷ kia có thể sẽ trốn ở ngoài cửa đánh lén, cho nên hắn vẫn giữ tinh thần cảnh giác và tập trung cao độ. Dù hắn chạy tốc độ có nhanh thế nào thì cũng không thể nhanh hơn con quỷ đi bằng thang máy.
Lúc sau lưng không có tiếng bước chân đuổi theo, hắn liền đoán được con quỷ kia có khả năng sẽ đi thang máy. Nhưng mà hắn quyết định đánh cược, hi vọng con quỷ không đón được thang máy một cách nhanh chóng như vậy, hi vọng thang máy tới chậm hoặc bị trì hoãn giữa các tầng.
Nhưng bây giờ rõ ràng là hắn đã thua cược. Con quỷ kia đến cửa thì đã có thang máy chờ sẵn, đồng thời nhanh chóng đuổi trước Dương Húc Minh trước một bước, đến đừng chờ sẵn ở phía ngoài cửa lối đi thoát hiểm để phục kích hắn.
Sau khi kế hoạch chạy ra ngoài thất bại, Dương Húc Minh không chút do dự quay người chạy ngược lên lầu. Hắn chạy đến lầu ba rồi lao ra khỏi lối đi thoát hiểm, tiến đến cửa sổ cuối hành lang.
Mặc dù lầu ba khá là cao, nhưng cuối hành lang ở phía dưới mặt đất chính là hồ bơi, Dương Húc Minh có thể trực tiếp nhảy vào trong hồ nước để thoát thân.
Hắn không cần quay đầu lại xem con quỷ kia có đuổi theo hay không mà chỉ đem toàn lực phi nước đại trên hành lang. Cuối cùng Dương Húc Minh đã vọt tới đoạn cuối hành lang, bổ nhào vào trên cửa sổ, dùng sức mở cánh cửa bằng thủy tinh ra.
Nhưng mà cái cửa sổ kính này chỉ có thể mở được nửa chừng, không thể kéo mở toàn bộ để lọt người qua, đây là kết cấu thường thấy ở cửa sổ các tòa nhà cao tầng vì lý do an toàn và tránh gió giật.
Nhìn thấy tình huống này, Dương Húc Minh gấp gáp đến độ bốc hỏa. Lửa quỷ màu đỏ lần nữa bừng cháy khắp toàn thân, hắn phẫn nộ kéo mạnh cánh cửa sổ.
Bành!
Sau một tiếng vang thật lớn, cả cánh cửa sổ đều bị Dương Húc Minh bạo lực lôi xuống. Mưa gió cuồng bạo từ cửa sổ đang rộng mở trực tiếp rót vào, trong nháy mắt xối cho Dương Húc Minh ướt như chuột lột.
Hắn bỏ cánh cửa trong tay xuống, bước một chân lên bệ cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra bên ngoài.
Đệt!
Ngay khi vừa cúi đầu nhìn xuống, Dương Húc Minh bật ra một câu chửi tục, bước chân cứng đờ đứng khựng lại trên cửa sổ.
Dưới đất ngay chỗ hắn định nhảy xuống, một gương mặt lạnh lùng đứng trong mưa xối xả, ngửa lên nhìn thẳng vào Dương Húc Minh.
Là Ứng Tư Tuyết!
Mặc cho mưa bão vần vũ khiến mình ướt nhẹp, nhưng cô nàng vẫn không hề để ý, chỉ đờ đẫn đứng đó ngửa mặt nhìn Dương Húc Minh trên lầu ba. Giống như một thợ săn đang chờ đợi con mồi nhảy xuống.
Chết tiệt! Con quỷ này làm sao biết hắn định thoát ra ngoài bằng con đường cửa sổ? Hơn nữa còn có thể nhanh chóng đi vòng qua chắn trước Dương Húc Minh? Tốc độ di chuyển của nó rõ ràng không hề thua kém với Dương Húc Minh đang phi nước đại.
Nhìn gương mặt biểu cảm vô hồn dưới mặt đất, Dương Húc Minh lắc đầu rồi chạy ngược trở lại phương hướng ban đầu.
Đưa tay vuốt nước mưa ướt đẫm trên mặt, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, một tay lấy bút trong túi ra, một tay rút tiền trong túi quần cầm sẵn. Cứ thế vừa chạy hắn vừa viết số điện thoại của Nhạc Chấn Đào lên tờ tiền màu đỏ, bên cạnh kèm theo dòng yêu cầu gọi cho người này cứu mạng.
Vừa chạy vừa viết, Dương Húc Minh đã leo đến lầu bốn. Vừa vặn lúc này, cô tạp vụ lầu bốn vừa kéo xe trên hành lang, chuẩn bị đi quét dọn các căn phòng.
Thấy cảnh này, Dương Húc Minh nhanh chóng xông tới. Sau đó trước con mắt ngỡ ngàng kinh ngạc của cô tạp vụ, hắn nhét tờ tiền vào tay cô ấy rồi lại tiếp tục phóng chạy.
Đúng vậy, thật sự là hắn không thể gọi điện thoại được cho Nhạc Chấn Đào. Thậm chí ngay cả số điện thoại của cô em vợ Nhạc Chấn Đào cũng không liên lạc được.
Đây chắc chắn là do con Lệ quỷ kia cản trở. Rõ ràng nó sợ Nhạc Chấn Đào, sợ hai người Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào gặp nhau cho nên mới tìm cách để ngăn cản bọn hắn liên hệ.
Như vậy chỉ cần nhờ người khác giúp đỡ gọi điện thoại cho Nhạc Chấn Đào là được. Đối phương có thể ngăn chặn Dương Húc Minh gọi cho Nhạc Chấn Đào, nhưng chắc chắn không có khả năng ngăn cản được tất cả mọi người trong khách sạn này gọi giúp.
Mỗi lần chạy lên tới một tầng lầu, Dương Húc Minh liền ngẫu nhiên đi đến một căn phòng bất kỳ, gõ cửa rồi nhét lên khe cửa một tờ tiền giấy có chữ viết cầu cứu và số điện thoại.
Hắn đang không ngừng chạy với tốc độ cao, tránh né lệ quỷ kia truy kích. Chỉ cần không bị đối phương bắt lại, chỉ cần có thể kéo Nhạc Chấn Đào tới, cuộc chiến này liền có cơ hội lật bàn.
Cái khách sạn này này phạm vi khổng lồ như thế, lối đi thoát hiểm cũng không chỉ có một cái. Dưới tình huống vung chân phi nước đại, con quỷ kia sẽ không thể dễ dàng bắt được Dương Húc Minh đã được quỷ hỏa tăng cường thể lực.
Coi như đối phương có một loại năng lực nào đó theo dõi được vị trí của Dương Húc Minh, thì nó cũng không chạy theo được khi hắn liên tục di chuyển như vậy.
Bây giờ điều Dương Húc Minh cảm thấy may mắn nhất chính là: Hắn vì để phòng ngừa vạn nhất nên đã sớm ghi nhớ trong đầu số điện thoại của Nhạc Chấn Đào!