Chương 12: Kẻ Lạ Mặt Xuất Hiện

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:37:44

Vũ Sơ Yến muốn đập thêm phát nữa, nghe người đàn ông nói thế đã khựng tay lại. Người đàn ông thấy cô dừng lại, vội thừa dịp nói tiếp: "Hải mẫu tương lai, lão thần có một chuyện này không thể không khẩn cầu. Sở dĩ hôm nay mạo phạm đưa Hải mẫu xuống đây là vì muốn cầu xin ngài ra tay cứu giúp cho Hải thần." "Cứu Hải thần? Hải thần lại bị làm sao, không phải ông ta hằng năm đều bắt dân làng phải cúng tế một cô gái hay sao. Người có sức mạnh như ông ta còn cần ai giúp đỡ chứ?" Vũ Sơ Yến bán tính bán nghi hỏi, người đàn ông vẻ mặt nén bi thương nói: "Hải mẫu có điều không biết. Trước đây ngài đã từng vô tình nuốt phải viên ngọc của ngài ấy. Cũng vì vậy mà ngài ấy đã lâm trọng bệnh, bất đắc dĩ hằng năm đều phải bắt dân làng hiến tế một cô gái còn trinh ra biển. Là bởi vì rất có thể một trong số họ có Vẫn ngọc trong người. Nhưng tiếc thay đến nay vẫn chưa tìm lại được, mà hiện tại cơ duyên gặp được Hải mẫu lại chính là người đã giữ viên ngọc kia." "Ý của ông là trong người ta đang có một viên ngọc?" Vũ Sơ Yến càng lúc càng mơ hồ, cảm giác như lạc vào trong câu chuyện liêu trai nào đó. Nhưng cô vẫn không thể không nghĩ đến hai chữ Vẫn ngọc kia và lần đó có người đến muốn giết cô đòi ngọc. Cô nhìn người đàn ông nọ gật đầu với câu hỏi của mình, tức thì trong đầu nghĩ ra một mưu kế. Vũ Sơ Yến làm bộ mặt còn nghiêm trọng hơn cả người đàn ông nọ, đột nhiên ngồi thụp xuống bưng mặt khóc, vừa khóc vừa kể: "Cha mẹ ta trăm cầu ngàn cầu chỉ có được một đứa con gái là ta. Sau khi sinh ra ta thì hết lòng hết dạ cưng chiều. Nay ta thân là con gái còn chưa báo hiếu cho họ ngày nào lại phải vướng mệnh cô dâu gì đó. Nếu như có một ngày thật sự phải gả đến Hải cung xa xôi ngàn dặm này thì cha mẹ già ở nhà phải làm sao?" Nước đi này của Vũ Sơ Yến đúng là khiến người đàn ông nọ thật sự không lường được. Hắn kinh ngạc một giây, sau đó cũng vội vàng bò tới mấy cái, khẩn trương nói... Nào ngờ còn chưa kịp nói thì Vũ Sơ Yến đã ngừng khóc, cô quệt nước mắt rồi đưa tay ngăn cản: "Hay là như vầy đi, ông dù sao cũng có quyền hạn to lớn. Vậy ông giúp ta nói với Hải thần nhà ông, chỉ cần ông ấy đừng có cưới ta về Hải giới, ta sẽ vui vẻ trả lại viên ngọc cho ông ấy." Người đàn ông cúi mặt, giấu trong khoé miệng một nụ cười khó đoán. Sau đó ông ta ngẩng đầu làm ra vẻ mặt đắn đo suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu nói: "Ơn đức của Hải mẫu lớn như biển rộng. Lão thần sẽ quay về khẩn cầu Hải thần chấp nhận yêu cầu này, xem như là trả công ơn." "Đừng! Đừng gọi ta là Hải mẫu gì đó nữa. Nói đi, ta lấy viên ngọc ra ngoài kiểu gì?" Người đàn ông nhìn Vũ Sơ Yến đứng dậy, hắn cảm thấy Hải mẫu tương lai này đầu óc cũng chỉ có đến như vậy thôi. Nồi nào úp vung đó, thật là xứng đôi vừa lứa với Hải thần kia. Ông ta biến từ trong tay ra một cái lọ thủy tinh màu trắng, sau đó sấn tới gần Vũ Sơ Yến rồi nói: "Đắc tội rồi!" Vũ Sơ Yến căng thẳng, bởi vì cô không thể biết được lúc lấy viên ngọc ra sẽ như thế nào. Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông đưa tay tới gáy cô thì bỗng dưng từ đâu có một trần cuồng phong kéo đến khiến hai bọn họ đồng thời chao đảo. Sao có thể? Ở dưới lòng đại dương có thể có gió ư, chẳng phải là nên có xoáy nước sao? "Dị Bạch, ngươi từ lúc nào mà to gan như vậy, còn dám giả danh thần Rùa?" Trận cuồng phong kéo đến một người đàn ông trẻ. Hắn mặc một bộ đồ kì lạ, kiểu dáng giống hệt như bộ đồ của Sơn thần mặc đêm đó. Chỉ khác một điều là bộ đồ của hắn như được dệt từ tơ lụa màu tím nhạt. Mái tóc hơi dài so với bình thường và kia xoăn lơi một cách một cách vô cùng tự nhiên. Vũ Sơ Yến chăm chăm nhìn những ngón tay thon dài của hắn đang chạm trên chiếc bình. Cô là người thích bàn tay đẹp, bình sinh đều sẽ nhìn bàn tay trước rồi mới tới khuôn mặt. Cô nhìn thấy bàn tay giữ mình của Rùa thần giả mạo kia rụt lại một cách sợ sệt, sau đó nghe ông ta gọi một tiếng "Chủ nhân". "Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi sao? Còn tưởng ngươi ở dưới trướng của mẹ ta tác oai tác quái quen rồi nên không xem ai ra gì chứ." Ôi, cái giọng nói đối lập với dáng người kia. Vũ Sơ Yến bây giờ mới nhìn lên mặt người đàn ông trẻ. Làn da hắn trắng đến độ có thể nhìn thấy từng sợi gân xanh trên mặt. Đôi mắt màu tím đậm, chạy dọc xuống là sống mũi thẳng tấp, khuôn miệng vừa vặn, môi hơi ửng hồng như thoa qua một lớp son mỏng. Trong đời Vũ Sơ Yến lần đầu tiên nhìn kĩ và đánh giá nhan sắc của một người đàn ông. Tuy rằng cô quen biết một Tô Mục Dương tướng mạo xuất chúng. Nhưng có lẽ là vì Tô Mục Dương cái gì cũng tốt đẹp, ngay cả nâng tay nhấc chân cô cũng thấy đẹp. Cho nên căn bản là không quan sát kĩ xem ngũ quan của hắn rốt cuộc là như thế nào. Nhưng kẻ trước mặt đúng là khiến người khác phải đánh giá nhan sắc. "Thuộc hạ không dám!" Người đàn ông nọ trên mặt mang theo khiếp sợ quỳ xuống, nhưng mà bàn tay ông ta kì thật không ăn khớp với khuôn mặt. Bàn tay ông ta siết chặt như thể đang kềm chế cơn lửa giận trong lòng. Nếu đã xong việc, cô vẫn nên về thôi. Vũ Sơ Yến trong lòng nghĩ như thế, sau đó cười cười rồi chỉ chỉ về phía sau lưng mình: "Nếu đã không có việc gì thì tôi xin phép đi trước." "Khoan đã!" Vũ Sơ Yến lúc nói xong thì đã quay lưng chạy, nhưng còn chưa bước được đã bị gọi. Cô quay lại, nụ cười có chút khổ sở nói: "Không biết còn việc gì?" "Cô không sao chứ?" Người đàn ông trẻ rất lễ độ hỏi, Vũ Sơ Yến vẫy tay liên tục nói: "Không vấn đề gì, cảm ơn đã quan tâm." Vừa nói xong đã toang chạy, nhưng kẻ kia quả thật không để cô chạy. Vũ Sơ Yến lúc này mới bày ra vẻ mặt khổ sở thật sự hỏi: "Vẫn chưa xong à?" Người đàn ông trẻ nở một nụ cười mị hoặc, hắn ta xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Vũ Sơ Yến lúc này mới phát hiện cái lọ thủy tinh kia đã bị hắn bóp nát từ lúc nào. Những ngón tay thon dài xinh đẹp kia vậy mà lại hệt như tử thần. Thấy Vũ Sơ Yến bất giác nuốt khan một cái, hắn nói: "Chỗ này là vực Tử Vụ của Hải giới, hoan nghênh cô lần sau lại đến chơi." Vũ Sơ Yến gật gật đầu, trong lòng cô nghĩ rằng có điên mới đến đây lần nữa. Thấy cô có vẻ thoải mái hơn đôi chút, hắn lại nói: "Còn nữa, ta tên là Kỷ Vấn Hành." Mặc kệ hắn là cái gì vấn cái gì, Vũ Sơ Yến chỉ hận không thể mọc cánh để bay nhanh hơn chút. Đợi sau khi nhìn bóng lưng của Vũ Sơ Yến khuất sau đám thú Mị Linh, Kỷ Vấn Hành mới quay lại hung hăng đạp cho Dị Bạch một cái: "Dám làm loạn dưới mắt của ta, ngươi nghĩ mẹ ta có thể cứu được cái mạng chó này của ngươi sao. Trước đây ngươi ngang ngược lộng hành ta đã không nói, bây giờ còn dám động vào Lạc Trì Ngư. Nếu như dám phá hỏng kế hoạch của ta, ngươi chắc chắn sẽ được trở thành mồi cho đám Mị Linh này." Thái độ của Kỷ Vấn Hành thay đổi đến chóng mặt. Trên mặt hắn rõ ràng đang hung thần sát ác nhưng lại mị hoặc khó cưỡng. Đám thuộc hạ dưới trướng đều vô cùng kinh hãi bộ dạng này của hắn. Dị Bạch mồ hơi rơi đầy mặt, hắn dập đầu sát đất nói: "Thuộc hạ sai rồi, xin chủ nhân rộng lượng tha mạng." "Ngươi biết sai là tốt nhất. Việc ta bảo ngươi làm thế nào rồi." Kỷ Vấn Hành thu chân về, còn tiện tay phủi bụi bẩn trên quần áo của hắn. Dị Bạch không dám ho he gì, ngoan ngoãn nói: "Thần thức của Lạc Trì Ngư đã nhờ vào Vũ Sơ Yến mà được ra ngoài. Hắn còn vào động của Thực Hồn quỷ giết nó. Bây giờ hắn đang chăm chăm đuổi theo Vũ Sơ Yến để đòi Vẫn ngọc." "Còn biết báo thù cho mẹ cơ à? Ta còn tưởng hắn mắt để trên trán, là kẻ không có linh tính cơ chứ." Dị Bạch nhìn Kỷ Vấn Hành biến mất, sắc mặt hắn tức thì thay đổi đến vô cùng khó coi, sau đó cũng vội đi về hướng khác. Vũ Sơ Yến men theo đường mòn một mạch chạy mãi, cho đến khi cô thoát khỏi Hải giới thì mặt trời đã lên cao. Vũ Sơ Yến dừng lại thở hổn hển, mở to hai mắt nhìn lên bầu trời. Vừa mới đây đã qua một đêm rồi ư? Vũ Sơ Yến cảm thấy bản thân cô ngày càng mộng mị, những thứ đã xảy ra quả thật không phải người bình thường có thể tin được. Cô nhận ra cả người mình bây giờ vô cùng mệt mỏi, ngồi thụp xuống một gốc cây gần đó, đem hai tay ôm lấy thân mình.