Sau khi chữa trị cho Vũ Sơ Yến, Mục Ly đã hoá thành rắn và bò đi mất. Mật của xà vương thật sự rất tốt, chẳng mấy chốc những vết thương của Vũ Sơ Yến đã lành hẳn. Tô Mục Dương và Kỷ Phương Cơ giờ đây đã đi tới con đường "lưỡng bại câu thương". Kỷ Phương Cơ đạo hạnh rất cao, cộng thêm với việc tu luyện đến hoá quỷ. Nhưng Tô Mục Dương cũng không không yếu, hai bọn họ thật sự ngang tài ngang sức.
Chỉ là bây giờ Vũ Sơ Yến dường như đã nhận ra Tô Mục Dương có chỗ không đúng. Tô Mục Dương trước giờ hành xử cẩn trọng, nhưng lần này hắn lại lỗ mãng như thế. Mỗi chiêu đánh ra đều là chí mạng, thậm chí bị thương cũng không thèm để ý tới. Chỉ tiếc là cô nhận ra đã muộn, bây giờ chẳng còn cách nào có thể cứu vãng được nữa.
Cứ đứng đây cũng không có tác dụng gì, chi bằng qua xem Lạc Trì Ngư một lát. Nghĩ như thế, Vũ Sơ Yến chạy về phía Lạc Trì Ngư. Bên kia Kỷ Vấn Hành mãi vẫn còn lẩm bẩm thứ gì trong miệng, Xuyên Vân tự phát sáng đang bay qua bay lại trước mặt hắn. Vũ Sơ Yến cũng rất dè dặt không dám manh động. Lạc Trì Ngư nghe thấy cô đi tới, cho dù hắn vẫn chăm chăm nhìn Kỷ Vấn Hành không quay đầu nhưng vẫn chìa tay ra đón cô.
Chỉ tiếc là Vũ Sơ Yến còn chưa nắm được tay Lạc Trì Ngư thì Kỷ Vấn Hành đã đổi hướng, ra chiêu đánh cô. Một tiếng "oang" vang lên váng cả tai, như muốn bóp méo không trung đánh văng Vũ Sơ Yến ngã về sau. Cú đánh đó giống như muốn đánh cho hồn cô lìa khỏi xác vậy. Lạc Trì Ngư quay đầu nhưng bắt không kịp, cánh tay hắn còn đang dang dở giữa hư không. Kỷ Vấn Hành nhân lúc đó, xếp Xuyên Vân tự thành một vũ khí đánh vào Lạc Trì Ngư, ngăn ở giữa hắn và Vũ Sơ Yến.
Vũ Sơ Yến thần hồn điên đảo, cô cảm giác như cả người nhẹ tênh, giống như đã bỏ lại xác người nặng nề. Nhưng ngay lúc này cô lại nghe Mị Linh thú đang vò ve ngay bên tai cô, bọn chúng đã kéo cô về thực tại. Kỷ Vấn Hành liếc nhìn về phía bên này, trên khuôn mặt kia của hắn chắc chắn là đang muốn tống cổ Mị Linh thú khỏi vực Tử Vụ rồi.
Vũ Sơ Yến vẫn không từ bỏ chạy tới chỗ Lạc Trì Ngư. Dù cho Lạc Trì Ngư vừa mới phản đòn Kỷ Vấn Hành xong, một tay hắn cầm gậy xương cá, tay còn lại nắm lấy tay Vũ Sơ Yến giấu cô ở phía sau lưng. Không thấy thì thôi, càng thấy Kỷ Vấn Hành sẽ càng đố kị. Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều dành cho Lạc Trì Ngư, hắn chỉ cần ngồi yên, biển cả cũng đã giúp hắn chọn một cô dâu như ý. Còn hắn cho dù có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng chẳng có ai động lòng với hắn.
Nếu suy nghĩ đó của Kỷ Vấn Hành để Tô Mục Dương nghe thấy chắc chắn biểu cảm trên mặt của Tô Mục Dương sẽ vô cùng kì diệu cho xem. Người như Tô Mục Dương cuối cùng còn phải khuất phục số phận. Kỷ Vấn Hành kia thì có là gì?
"Vũ Sơ Yến, cô quyết định sống chết cùng với hắn ư?"
Kỷ Vấn Hành không gọi chị dâu nữa. Hắn cũng không biết kể từ lúc nào mà hắn đã động lòng với người chị dâu không chính thức này. Rốt cuộc là hắn đáng hận hay đáng thương?
Vũ Sơ Yến không chút biểu cảm nào, cô nói: "Ngươi nói điên khùng gì vậy. Lạc Trì Ngư là chồng của ta. Xuất giá theo chồng, chết không hối tiếc."
Một câu nói ở hoàn cảnh tàn khốc hiện tại, một người vui hai kẻ buồn. Nhưng đó đã là sự thật, số phận đã buộc hai bọn họ lại với nhau từ lâu rồi.
"Được, vậy các ngươi chết chung cả đi."
Kỷ Vấn Hành miệng lại niệm cấm chú, Lạc Trì Ngư thủ gậy xương cá giữa không trung trước mặt, chuẩn bị phản đòn. Nhìn Xuyên Vân tự biến thành một lốc xoáy như những lưỡi dao nhỏ đang bay tới, Lạc Trì Ngư cầm gậy xương cá nương theo cơn lốc xoay mấy vòng phản đòn. Kỷ Vấn Hành cho dù miệng liên tục niệm cấm chú vẫn không trụ được Xuyên Vân tự, nó đã bị Lạc Trì Ngư giữ trên mũi gậy chỉa lên trên.
Cơ mặt Kỷ Vấn Hành co giật, nhìn qua giống như miệng hắn cũng bị méo mó. Tay của Lạc Trì Ngư cũng gồng đến nỗi nổi cả gân, hắn run rẩy giật cơn lốc xoáy xuống. Kỷ Vấn Hành thua cuộc, cơn lốc xoáy đã bị Lạc Trì Ngư giáng xuống đầu hắn. Kỷ Vấn Hành chống tay khụy xuống, nôn ra mấy ngụm máu tươi. Lạc Trì Ngư cũng không kịp né đòn, bị vạ lây bị thương trên tay và mặt. Chỉ có Vũ Sơ Yến được che ở phía sau lưng hắn nên không có vấn đề gì.
Lạc Trì Ngư đi tới gần Kỷ Vấn Hành, chỉa thẳng mũi gậy về phía hắn. Lạc Trì Ngư nhìn hắn đang đau đớn khổ sở khụy dưới đất, không hiểu sao lại chẳng nỡ xuống tay. Cho dù Kỷ Vấn Hành thoạt nhìn không giống với hắn và cha hắn, nhưng máu mủ vẫn không thể chối bỏ. Lạc Trì Ngư nhận ra sâu thẳm đâu đó bên trong con người Kỷ Vấn Hành vẫn có thứ giống với bọn họ.
Cho dù Lạc Trì Ngư oán hận Kỷ Phương Cơ đã giết mẹ hắn, nhưng Kỷ Vấn Hành cũng đâu có tội gì. Kỷ Vấn Hành cũng xứng đáng được có cha nhìn nhận, cũng xứng đáng được ngẩng cao đầu mà sống. Nhưng tội của hắn có lẽ là được sinh ra từ bụng của Kỷ Phương Cơ. Bụng của người mà Lạc Phổ chán ghét nhất, và được nuôi dạy thành loại người y như vậy.
Lạc Trì Ngư muốn xuống tay nhưng cuối cùng lại không nỡ. Hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: "Kỷ Vấn Hành, ngươi thua rồi."
Kỷ Vấn Hành thua Lạc Trì Ngư về dị năng và đạo hạnh. Nhưng Lạc Trì Ngư đã thua dưới cái mà người đời gọi là tình thân.
Khoảnh khắc Lạc Trì Ngư quay đầu bước đi, Kỷ Vấn Hành đã hiến máu mình cho Xuyên Vân tự. Vũ Sơ Yến thất kinh, cô hét lớn: "Lạc Trì Ngư, cẩn thận sau lưng."
Lạc Trì Ngư quay đầu nhưng đã muộn, Xuyên Vân tự đã hoá thành một lưỡi dao nhỏ đâm xuyên qua bụng của hắn. Vũ Sơ Yến chạy tới, nhìn Lạc Trì Ngư từ từ ngã xuống, Kỷ Vấn Hành bên kia dĩ nhiên cũng đã sức cùng lực kiệt mà ngã xuống theo. Vũ Sơ Yến đỡ kịp Lạc Trì Ngư, cô ôm lấy hắn, việc đầu tiên là xem chỗ mà Xuyên Vân tự đã đâm vào. Không hề có một vết thương cả nhưng Lạc Trì Ngư lại dường như sắp chết đến nơi.
Vũ Sơ Yến xúc động không kìm nén được, cô quay đầu ra cửa gọi lớn: "Rùa thần, mau gọi Chu Phục Sinh. Hải thần sắp không được rồi."
Rùa thần là người quan tâm Lạc Trì Ngư nhất, ông ném Hải Ly sang một bên, tập trung niệm chú triệu hồi Chu Phục Sinh. Vũ Sơ Yến rung rẩy xem xét Lạc Trì Ngư, cô không kìm được mà bật khóc. Những giọt nước mắt lạnh lẽo của con dâu của biển cả rơi xuống, ngàn vạn sinh linh trong biển cũng muốn u sầu theo. Trên bầu trời lúc này mây đen cuồn cuộn kéo đến, chẳng mấy chốc mưa đã trút xuống trắng xoá trên mặt biển. Làng Vũ Trạch cũng không khỏi bị liên lụy, mưa lớn vần vũ rợp trời.
Thánh Cô đứng trước cửa đền của bà, vừa ngẩng đầu nhìn trời vừa bấm đốt ngón tay tính. Ông Vũ Nhị che dù trong mưa đi đến, nhìn thấy Thánh Cô vẻ mặt nghiêm trọng như vậy thì ông cũng đã đoán ra được phần nào. Đợi sau khi Thánh Cô bấm đốt ngón tay tính xong, ông mới hỏi: "Thánh Cô, có chuyện gì ư?"
"Hải mẫu khóc than! Chỉ e là Hải thần và Hải giới không ổn rồi."
Cây dù trong tay ông Vũ Nhị rơi xoảng xuống đất, khó khăn để đứng vững. Thánh Cô nặng nề chống gậy đi vào trong, từng tiếng gậy chống xuống đất phát ra âm thanh của sự bi ai tuyệt vọng. Ông Vũ Nhị cũng đi vào, dè dặt hỏi: "Có cách nào giúp được họ hay không, thưa Thánh Cô?"
Thánh Cô thở dài mấy tiếng rồi chậm rãi lắc đầu: "Đó là quá sức với người trần mắt thịt như chúng ta rồi. Chỉ còn cách chân thành cầu nguyện, xem có thể làm động lòng trời xanh hay không thôi."
Tới lượt ông Vũ Nhị thở dài, nhìn mây đen sấm chớp vang rền ngoài kia, trong lòng ông buồn bã đau đớn không thôi. Ông liên tục nghĩ đến Vũ Sơ Yến, dù cô không phải là con gái ruột, nhưng bọn họ dường như có duyên phận rất sâu xa về trước. Kiếp này chỉ cần gặp lại đã thấy thân quen. Nghĩ nghĩ một lúc, chợt ông nhớ tới điều gì đó rồi vội vã nói: "Sơn thần, Sơn thần thì sao? Chúng ta có thể cầu Sơn thần giúp đỡ hay không?"
Thánh Cô cũng như loé lên hy vọng, bà đi trở ra cửa rồi lại nhìn lên bầu trời. Chỉ tiếc rằng, khuôn mặt bà chỉ dần trở nên thất vọng. Ông Vũ Nhị thấy Thánh Cô đứng im như trời tròng thì nóng lòng hỏi: "Thánh Cô?"
Thánh Cô sực tỉnh, bà sầu não lắc đầu nói: "Mây đen vần vũ, tinh tú bị che mờ, đây là điềm đại hung. Sơn thần kia chỉ sợ sinh mệnh bây giờ cũng chỉ còn là ngọn đèn leo lét trước gió mà thôi."