Chương 36: Gặp quỷ

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:46:40

Vũ Sơ Yến cũng giả bộ nghiêm túc suy nghĩ. Kỷ Vấn Hành vô cùng vừa ý, trong tất cả phụ nữ hắn từng gặp qua trước nay, Vũ Sơ Yến là người đặc biệt. Không xinh đẹp, không thông minh và cũng chỉ là một con người tầm thường. Nhưng người phụ nữ này thật sự rất biết cách để sống sót, hành xử lí trí và rất biết thức thời. Kỷ Vấn Hành xưa nay không thích động binh đao cho lắm. Một khi hắn giữ được người phụ nữ này trong tay, không sợ không lật đổ được Lạc Trì Ngư. Vũ Sơ Yến suy nghĩ một lúc, cô không cảm thấy chống cự bây giờ là khôn ngoan. Cô lại bàn ngồi xuống chảy tóc, sao đó trang điểm đơn giản. Kỷ Vấn Hành nở một nụ cười khó đoán rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ở Hải cung lúc này loạn thành một mớ, thần Rùa như ngồi trên đống lửa, Chu Phục Sinh mặt mày xám ngoét ngồi canh giữ bên cạnh trì. Mấy ngày trôi qua, Lạc Trì Ngư đi ra khỏi hồ. Chu Phục Sinh vừa nhìn thấy hắn đã vội quỳ xuống nhận tội. Lạc Trì Ngư cau mày, trống ngực đập nhanh hơn một nhịp, hắn cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện không hay rồi. "Phá hồ!" Lạc Trì Ngư trầm ngâm mấy phút, sau đó đưa ra một quyết định khiến cả Hải cung sợ hãi. Chu Phục Sinh quỳ không đứng dậy, thần Rùa vừa vào thì gần như sắp ngất tới nơi. Ngay cả Hoạ Tí cũng như cảm nhận được mà nhảy xung quanh kêu lên éc éc. "Hải thần, vạn lần không được. Hồ Phục Sinh này rốt cuộc cấu tạo như thế nào, ngay cả thần và Hoạ Tí đều không biết được. Lại nói nó nằm ở vị trí chủ chốt của Hải cung, nếu như một khi phá hỏng thì cả Hải cung này cũng điều sẽ lung lay. Đến lúc đó chỉ sợ không cứu được Hải mẫu mà ngay cả cục diện cũng không thể dàn xếp được." Lạc Trì Ngư quay đầu nhìn Chu Phục Sinh đang nói. Tâm tình hắn phức tạp, tất cả những gì Chu Phục Sinh nói không phải hắn không hiểu. Nhưng hắn thật sự khẩn trương, Vũ Sơ Yến đã ra khỏi được hồ Phục Sinh thì nhất định cô đã có câu trả lời mà hắn muốn. Hắn biết rất rõ cảm giác bị giam hãm, bởi vì hắn đã từng bị như thế. Cảm giác đó ngay cả hắn là thần mà gần như còn cảm thấy quá đau đớn. Vũ Sơ Yến chỉ là một con người bình thường, cô làm sao có thể chịu đựng những khổ sở như thế? "Vậy ngươi có cách gì?" Lạc Trì Ngư cuối cùng cũng kìm hãm được cơn thịnh nộ của bản thân. Chu Phục Sinh nghe hắn hỏi như thế, trong lòng cũng không thể nhẹ nhõm hơn chút nào mà nói: "Thần có thể ở lại đây quan sát, những chuyện bên trong hồ mặc dù thần không thể biết hết, nhưng ít ra vẫn sẽ can thiệp được một chút." Nhìn Lạc Trì Ngư giận dữ bỏ đi, Chu Phục Sinh và Rùa thần thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự cũng là xui xẻo quá mức, vừa tìm được một Hải thần về thì lại mất tích một Hải mẫu. Rùa thần cảm thấy tóc của ông đã bạc đi không ít, cảm thấy ngày gần đất xa trời sắp đến rồi. Chỉ là sợ một khi ông không còn ở đây nữa, ai sẽ thay Lạc Trì Ngư dọn dẹp đống tàn cuộc ở Hải giới này đây. Vũ Sơ Yến ở trong mộng của hồ Phục Sinh cùng Kỷ Vấn Hành. Cô rất an ổn, ăn và ngủ cũng rất được, tạm thời phục hồi sức khoẻ, cũng khiến cho Kỷ Vấn Hành không nghi ngờ mình. Dù gì thì Vũ Sơ Yến cũng không dám ra ngoài, ở trong loại mộng kiểu này thì kiểu gì cũng sẽ gặp mấy loại ma quỷ đáng sợ. Kỷ Vấn Hành không hay lui tới, chỉ có Vũ Sơ Yến ở lại trong nhà, mà cha mẹ và người giúp việc đều đã đi du lịch hết. Vài ngày đầu cô còn có chút vui vẻ vì tìm lại được cảm giác của ngày xưa. Nhưng vài ngày sau đó cô bắt đầu buồn bã chán nản, nhớ lại khoảng thời gian ở làng Vũ Trạch. Nhớ những dân làng hiền lành tốt bụng, nhớ nhà họ Vũ, thậm chí nhớ cả Hải cung có Lạc Trì Ngư. Đêm đến, Vũ Sơ Yến ngồi tựa lên thành giường, đốt sáng đèn rồi đọc một quyển sách. Ban đầu chính là đọc một quyển sách dạy cắm hoa bình thường, nhưng sao một lúc lại trở thành nội dung của một câu chuyện ma quỷ. Vũ Sơ Yến giật bắn mình, gấp lại xem ngoài bìa thì thấy một quyển truyện ma quái xa lạ. Cô ném nó lên bàn rồi lần mò trên giá sách lấy một quyển khác, kết quả lại vẫn nội dung như thế. Lúc này Vũ Sơ Yến mới cảm thấy bất thường, cô nhìn sang giá sách vạch từng cuốn xem thì giật mình, bởi vì tất cả các quyển đều giống nhau. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô cảnh giác từ từ quay đầu, khẩn trương nhìn về phía cánh cửa. Nếu như bình thường thì hẳn là không có vấn đề gì, nhưng ngay lúc nhạy cảm này thì thật sự không ổn. Tiếng gõ cửa ấy cứ gõ được hai cái rồi lại ngừng, sau đó lại gõ tiếp hai cái. Sau khi gõ cửa một lát thì có tiếng bước chân lộc cộc đi qua đi lại. Vũ Sơ Yến nhìn xuống sàn nhà, rõ ràng sàn nhà từ trong phòng ra ngoài hành lang đều lót thảm nhung, căn bản là không thể nào phát ra tiếng bước chân cộc cộc như thế. Trừ phi... kẻ đang đi ngoài kia quả thật không phải là con người bình thường. Tiếng bước chân kia đang đi rất có luật lệ thì đột nhiên nó ngừng lại. Vũ Sơ Yến cảm thấy không ổn thì lúc này đèn trong phòng lần lượt tắt hết cả. Xung quanh nhanh chóng rơi vào bóng tối, Vũ Sơ Yến từ từ đưa tay qua cầm chiếc đèn ngủ lên tay. Tiếng kót két rục rịch trên cánh cửa như tra tấn thần kinh của Vũ Sơ Yến. Chỉ là qua một lát vẫn không có chuyện gì xảy ra, tiếng kót két kia cũng đã dừng lại. Vũ Sơ Yến lần mò xuống giường, vừa di chuyển vừa không ngừng dán mắt vào cánh cửa quan sát. Rón rén đi tới phía cánh cửa, cô nhất định phải xem thử bên ngoài rốt cuộc là thứ gì để còn đối phó. Nhưng cô còn chưa kịp mở cửa thì một tiếng ré vang lên, phía bên ngoài cánh cửa có hàng ngàn tiếng ồn ào giống như một bữa tiệc lớn. Máu tươi từ trên trần nhà rơi xuống ướt cả mặt Vũ Sơ Yến, cô ngẩng đầu, trên trần nhà hoàn toàn tối mịt. Vũ Sơ Yến khịt mũi, cố nhịn cơn buồn nôn xuống rồi ném cái đèn bàn lên trần nhà. Mặc dù không biết như thế nào, nhưng ném rồi cô mới thấy hối hận. Món vũ khí duy nhất để phòng thân mà cô lại ném thí tới như thế. "Kẻ nào cả gan, ta là cô dâu của Hải thần. Các ngươi khôn hồn thì mau cút đi." Vũ Sơ Yến chỉ đành như thế, dù không biết Kỷ Vấn Hành kia làm thế nào lại điều khiển được mộng của hồ Phục Sinh. Nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn chưa ra được khỏi hồ, vì vậy có lẽ chiêu bài hù doạ này vẫn còn dùng được. Ai mà ngờ, chiêu này dùng không được còn bị phản tác dụng. Vũ Sơ Yến nhanh chóng bị thứ gì đó quất ngã vào cánh cửa. Lực ngã của cô có thể khiến cánh cửa đóng chặt như vậy mở toang, Vũ Sơ Yến văng hẳn ra ngoài. May mắn là sàn nhà lót bằng thảm nhung cho nên lúc ngã không tới nổi đau lắm. Nhưng cô còn chưa kịp tỉnh táo mặt mũi sau cú ngã đã bị một đám rắn rết bò vào khắp người. Những con rắn rết đó giống như khắp thân đều mọc chi chít tay chân, Vũ Sơ Yến cảm thấy đã bị hàng ngàn tay chân giẫm lên người mình. Loại tra tấn này lần đầu mới được cảm nhận, nhưng dù sao Vũ Sơ Yến cũng nhắm mắt nhắm mũi, ra sức bò lê ra ngoài. Sau khi không còn cảm thấy bị bọn chúng tấn công nữa cô mới từ từ mở mắt. Hàng lang tối om giờ đây im lặng như tờ không có một thứ gì khác ngoài cô. Vũ Sơ Yến lấy hơi thở dốc, hai tay vuốt lên mặt cố trấn tĩnh. Mị Linh thú! Những đốm sáng chi chít từ bên ngoài bay vào, là một con Mị Linh thú. Vũ Sơ Yến kì thật không sợ con vật này, nhưng cô sợ kẻ phía sau nó hơn. Mị Linh bay nhẹ nhàng và đẹp mắt vào, từ từ đậu trên cánh tay của Vũ Sơ Yến. Nó vừa đậu xuống, phía ngoài màn đêm tối tăm đang đến gần một tiếng bước chân nặng nề. Ánh sáng trên người Mị Linh thú vừa đủ dùng để khiến Vũ Sơ Yến sợ hãi. Thứ nặng nề đang đi vào kia có hình thù kì dị, thậm chí tới khuôn mặt cũng không thể tả nỗi. Ngay lúc này, Vũ Sơ Yến đột nhiên nhớ lại Lạc Trì Ngư đã từng nói Kỷ Vấn Hành mở được cấm chú gì đó và nuôi quỷ ở vực Tử Vụ. Không lẽ nào đây chính là một trong những loài quỷ mà Kỷ Vấn Hành đã nuôi ư? Nhưng Kỷ Vấn Hành muốn đối phó với cô dễ như trở bàn tay, sao lại phải nhọc công dắt thêm một con quỷ tới?