Chương 16: Binh đao gặp nhau

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:39:25

"Lão rùa, cuối cùng ông cũng đến rồi!" Lạc Trì Ngư nhìn thấy thần Rùa, hắn không hề hung dữ như khi gặp kẻ khác mà lại như một đứa trẻ gặp được cha mẹ mình. Cho dù bề ngoài của hắn có ương ngạnh thế nào thì trong lời nói của hắn vẫn nghe ra được sự mong chờ. Thần Rùa vội đi vào đỡ hắn, sau đó ông lấy một viên thuốc cho hắn. "Vẫn ngọc, con người đó đang giữ Vẫn ngọc." Nghe Lạc Trì Ngư nói, nhất thời thần Rùa hoang mang không biết hắn đang nói đến ai. Lạc Trì Ngư ghét không muốn nhắc đến cái tên Vũ Sơ Yến, hắn nói: "Là tế phẩm bị mất!" "Vũ Sơ Yến? Sao lão thần lại không hề biết cô ta đang giữ Vẫn ngọc?" Thần Rùa thật sự hoang mang, với đạo hạnh của ông thì nhất định phải nhận ra được Vẫn ngọc. Nhưng tại sao hôm đó ông rõ ràng chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì. Lạc Trì Ngư bị thương không nhẹ, hắn đang đau đớn mà còn bắt gặp vẻ mặt đó của thần Rùa, bất đắc dĩ không thể lớn tiếng với ông ta mà chỉ nói: "Bởi vì cô ta chính là cô dâu Hải thần!" Thần Rùa cuối cùng hiểu ra, nếu như Vũ Sơ Yến chính là Hải mẫu tương lai thì ông ta quả thật không thể cảm nhận được. Lạc Trì Ngư mất tích hơn trăm năm nay, cả Hải giới dù có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được. Nhưng cũng không thể tung tin ra là Hải thần đã mất tích, như vậy thì sẽ có cớ để Vũ Côn tộc ép giao lại quyền hành. Chỉ là không ngờ tới, Lạc Trì Ngư lại bị kẻ gian nhốt ngay bên trong ngôi đền của hắn và phong ấn lại. Rốt cuộc là kẻ nào có dị năng cao hơn cả Lạc Trì Ngư, kẻ nào có khả năng phong ấn hắn ở trong này. Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu của thần Rùa, ông hỏi: "Hải thần, rốt cuộc ngài đã gặp phải chuyện gì, kẻ nào có khả năng nhốt ngài ở nơi này trăm năm?" "Kỷ Vấn Hành!" Hơn trăm năm trước, Lạc Trì Ngư bị trộm mất viên Vẫn ngọc ở Hải cung. Vẫn ngọc vốn là vật trấn thân của hắn, nếu như mất đi Vẫn ngọc, hắn sẽ từ từ già yếu mà chết đi, không còn chút dị năng nào. Sau khi biết tin Vẫn ngọc bị một con cá tinh trộm mất, hắn đã nhanh chóng bám theo mùi của nó mà tìm kiếm. Tìm kiếm ba ngày ba đêm, Lạc Trì Ngư gặp phải Kỷ Vấn Hành, hắn đưa binh tập kích, đánh lén Lạc Trì Ngư. Không ngờ rằng Vẫn ngọc vừa rời khỏi, dị năng của Lạc Trì Ngư đã không thể đánh thắng Kỷ Vấn Hành, cuối cùng bị Kỷ Vấn Hành đánh trọng thương, sau đó phong ấn nhốt vào đền Hải thần. Thần Rùa sau khi nghe xong mọi chuyện thì vô cùng phẫn nộ. Không ngờ Kỷ Vấn Hành lại ngang nhiên dám làm ra loại chuyện này. Hắn đã lăm le ngôi vị Hải thần này từ lâu, chỉ sợ chuyện Vẫn ngọc bị trộm cũng có liên quan đến hắn. May mắn thay, cuối cùng Kỷ Vấn Hành vẫn không có được Vẫn ngọc. Nếu như khi đó hắn lấy được, chắn hẳn Hải giới đã đổi chủ từ lâu. "Lão rùa, chúng ta về Hải cung trước!" Lạc Trì Ngư đột nhiên biến thành một con Thuồng Luồng bé xíu, bò vào ống tay áo của thần Rùa. Ai ngờ hắn đã bị thần Rùa nhẫn tâm kéo ra, ông nói: "Không thể được! Từ lúc ngài mất tích, lão thần luôn tung tin là ngài đã bế quan tu luyện trong động Vân Thủy. Nay nếu như ngài từ trên bờ quay về, cho dù lão thần có hộ pháp đi chăng nữa thì cũng không thể qua mắt được toàn bộ Hải giới. Trừ phi..." "Trừ phi cái gì, ông còn không mau nói?" Lạc Trì Ngư không có kiên nhẫn, thần Rùa vuốt vuốt bộ râu của mình, sau đó nói: "Trừ phi ngài phải mau chóng cưới cô dâu, sau đó lấy lại Vẫn ngọc. Một khi lấy lại được Vẫn ngọc, chúng ta có thể một tay che Hải giới." "Ông điên rồi! Chỉ cần bắt cô ta rồi lấy Vẫn ngọc là được." Lạc Trì Ngư giận đến suýt biến thành người, ngược lại thần Rùa vô cùng kiên nhẫn, ông nói: "Hải thần, vạn lần không được. Nếu như nay đã tìm thấy cô dâu thì nhất định phải cưới về. Việc duy trì nòi giống cho Hải tộc vô cùng quan trọng. Càng đừng nói, việc lấy Vẫn ngọc đó vốn dĩ phải làm chuyện kia... Nhưng nếu ngài làm như vậy xong lại bỏ rơi cô dâu thì tiên Hải thần sẽ giận đến mức sống dậy mất. Trời đất cũng sẽ diệt ngài." Nghe thấy câu nói này, Lạc Trì Ngư cảm thấy bây giờ hắn đã chết hẳn rồi! Vũ Sơ Yến ở lại trên núi thêm một ngày nữa, hai bọn họ dạo chơi khắp cả ngọn núi. Tô Mục Dương thân là một con Hồ Ly nhưng hắn lại thành thật như một rùa. Ở cùng người ta một ngày một đêm lại chẳng làm ra cơm cháo gì. Tuy là như vậy nhưng cô gái có da mặt dày là Vũ Sơ Yến không quan tâm lắm, cô cứ lẽo đẽo theo sau lưng Tô Mục Dương. Đi đến một nơi có thể nhìn xuống biển, nơi đó mọc rất nhiều loài hoa màu xanh dương nhạt. Cánh hoa như hoa sim nhưng lại to gấp đôi hoa sim. Sau khi hoa tàn, từ trong đài hoa sẽ mọc ra một loại quả nhỏ bằng ngón tay màu đen, quả ấy vĩnh viễn không già không rụng. Vũ Sơ Yến rất đỗi tò mò, cô nâng quả kia lên ngắm một lát rồi hỏi Tô Mục Dương: "Sao trên đời lại có loại quả thần kì như vậy? Là ai đã trồng ra nó?" Tô Mục Dương dõi mắt nhìn xuống biển mênh mông kia, lắc đầu nói: "Không ai trồng cả! Đây gọi là cây mẫu tử, hoa kia tượng trưng cho người mẹ, quả kia giống như đứa con. Từ nơi này nhìn xuống, bên dưới đáy biển mênh mông kia chính là Hải cung." "Chuyện này có liên quan gì? Nhưng mà Hải cung kia lại ở gần bờ như vậy sao?" Vũ Sơ Yến cũng dõi mắt nhìn về phía mà Tô Mục Dương nhìn. Nhưng cô chẳng thấy gì ngoài sóng nước mênh mông. Bên dưới mặt nước kia, thật sự tồn tại một cung điện ư? "Không phải gần bờ, mà là do đỉnh núi này quá cao. Hải cung kia thật ra rất xa, rất xa với đất liền. Còn về cây mẫu tử kia chính là tự mọc lên." Nghe Tô Mục Dương nói, Vũ Sơ Yến bỏ quả mẫu tử kia xuống, cô đến bên cạnh hắn rồi hỏi: "Thật là ngạc nhiên! Trên núi này lại có nhiều loại cây tự mọc thú vị như thế. Vậy cái tên mẫu tử này hẳn là phải do anh đặt rồi?" Tô Mục Dương lại lắc đầu: "Cũng không phải! Là do Sơn thần đời trước đặt." Vũ Sơ Yến ô lên kinh ngạc: "Còn có Sơn thần đời trước ư? Vậy ông ta là hiện thân của con vật nào?" "Sơn thần đời trước là một con Hồ Ly đỏ tám đuôi. Ở tại nơi này chính là ngôi mộ của con gái ông ấy, Hải mẫu đời trước, mẹ của Hải thần hiện tại." "Mẹ của Hải thần là con gái của Sơn thần đời trước?" Vũ Sơ Yến kinh hãi bụm miệng, sau đó lại hỏi: "Vậy tại sao hai người lại có quan hệ núi không phạm biển như thế?" "Chuyện rất dài dòng, em không cần phải biết. Đi thôi, chúng ta xuống núi." Tô Mục Dương đứng lên, Vũ Sơ Yến theo sau lưng hắn. Chỗ này không có lát đá, Vũ Sơ Yến chông chênh một lát, cuối cùng quyết tâm bổ nhào tới nắm lấy bàn tay của Tô Mục Dương. Tô Mục Dương quay đầu đi, giấu nụ cười trên môi hắn. Thật ra, tuy Tô Mục Dương không nói gì, nhưng từ ngọn cây đến con thú trên núi đều đã nói thay cho hắn rồi. Còn chưa xuống tới chân núi thì một con nai đã vội chạy lên báo: "Sơn thần, có Hải tộc đứng trước cửa núi!" Hải tộc? Tô Mục Dương cau mày, dự cảm không lành. Hắn quay sang bảo hai con sóc tinh nhuệ âm thầm đưa Vũ Sơ Yến về nhà họ Vũ. Nào ngờ còn chưa kịp di chuyển thì đã nghe gió lớn lùa tới, lá cây rơi xuống xào xạc. Tô Mục Dương đưa tay về phía trước ngăn cản đòn tấn công. Thú ở hai bên đồng loạt té ngã, từ phía sau cơn gió xuất hiện một cô gái. Cô gái đó bộ đồ xanh nhạt, kiểu dáng kì lạ. Vũ Sơ Yến có thể nhận ra đó không phải là quần áo của con người. Thậm chí đến đôi mắt của cô ta cũng có màu xanh nhạt, trên lỗ tai đeo trang sức giống như vây cá. Nhìn tổng thể, đây không phải là một người có vị trí bình thường. Tô Mục Dương nắm tay Vũ Sơ Yến, giấu cô ở sau lưng. Hắn tỏ vẻ tức giận nói: "Hải Ly, gan của ngươi ngày càng lớn rồi, dám đánh tận trên đầu bổn thần!" "Hải Ly không dám! Sơn thần đừng có chụp cho Hải Ly cái mũ to như thế chứ?" Hải Ly khom người, nở một nụ cười rồi lễ độ nói. Tô Mục Dương không bớt giận chút nào, hắn nói tiếp: "Ngươi không dám? Ta nghĩ ngươi chỉ còn nước không dám dở đền của bổn thần thôi. Lạc Trì Ngư tưởng rằng bổn thần chết rồi hay sao lại dám sai thuộc hạ của hắn lên núi, lại còn dám đánh cả lính giữ núi của bổn thần. Cho người thời gian nửa nén nhang, nếu như còn không cút khỏi núi, đừng trách bổn thần vô tình." "Sơn thần, ngài nên biết mục đích đến Xuyên Mộc lần này. Nay Hải Ly phụng mệnh thần Rùa trưởng lão đến đưa cô dâu Hải thần về thành thân. Nếu như Sơn thần không giao người, chúng ta chỉ có thể binh đao gặp nhau." Hải Ly từ tốn ngẩng đầu, dáng vẻ của cô ta thật sự xuất chúng. Dung mạo xinh đẹp, không kiêu ngạo nhưng cũng không e dè trước Sơn thần. Mà Tô Mục Dương lần này đã bị chọc giận, hắn hừ lạnh một tiếng rồi phất tay nói: "Binh đao gặp nhau ư? Bắt lấy cô ta!" Từ những đám cây xung quanh gần đó chỉ đợi lệnh của Tô Mục Dương. Tất cả các loài thú đồng loạt nhảy ra, thoáng chốc biến thành hình người rồi vây quanh Hải Ly.