Vũ Sơ Yến lần này tỉnh lại ở trên núi Xuyên Mộc. Không những vậy, cô còn nằm bên cạnh mộ mẹ của Lạc Trì Ngư. Cô đưa tay bóp trán, cảm giác ngày càng mù mờ, thật thật giả giả, không còn có thể phân biệt được.
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, cô quay đầu, là Tô Mục Dương. Vũ Sơ Yến nhất thời không biết phải đối xử với hắn như thế nào, chỉ im lặng không nói gì. Tô Mục Dương ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc loã xoã trên trán cô, hắn dịu dàng nói: "Gần đây sao lại ngủ nhiều như vậy chứ. Em có cảm thấy chỗ nào không khoẻ hay không?"
Vũ Sơ Yến đực mặt, đứng hình hết mấy phút. Đầu óc cô đang hoạt động cực nhanh nhưng vẫn không thể tiếp thu hết được. Sao Tô Mục Dương lại tỏ vẻ thân thiết với cô như thế. Hơn hết, sao cô lại ở đây? Sau khi đầu óc dần trở lại bình thường, Vũ Sơ Yến gạt tay Tô Mục Dương xuống với ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
"Sơ Yến, sao hôm nay em lại lạ như thế?"
Tô Mục Dương vẫn dịu dàng như cũ, không hề nhận ra một chút tạp chất nào từ trong đôi mắt hắn. Đôi mắt đẹp ấy bây giờ chỉ đơn giản là buồn rầu, vậy thôi. Vũ Sơ Yến chống tay bò ra xa, cô nói: "Ngài mới là người kì lạ. Ta bây giờ đã là cô dâu của Hải thần, chúng ta như thế này là không hợp quy tắc. Vả lại, lúc đó ta cầu xin ngài ra tay cứu giúp mẹ ta nhưng ngài lại không hề thương xót. Ta đã từng nói, sau này gặp lại chính là kẻ địch."
"Sơ Yến, em đã quên rồi sao? Chúng ta đã ở bên nhau, em cũng đã tha thứ những gì ta có lỗi với em rồi..."
"Im miệng! Nếu ngài cho rằng ta là loại người dễ dãi như thế thì ngài đã nhầm to rồi. Cho dù ta đã quên có chuyện gì đã xảy ra, nhưng hai chúng ta căn bản không thể quay về như lúc đầu."
Vũ Sơ Yến chặn miệng Tô Mục Dương, cô vừa nóng xong liền chống tay đứng dậy. Tô Mục Dương nói: "Lạc Trì Ngư đã chết rồi!"
Vũ Sơ Yến buông tay ngồi bệch trở xuống, cô thất thần, lấy tay ôm đầu cố nhớ lại những chuyện cô đã quên. Nhưng sao cho dù có cố nhớ như thế nào thì cô vẫn không thể nhớ được.
"Lạc Trì Ngư đã chết rồi? Không thể nào, Lạc Trì Ngư không thể nào chết được."
Vũ Sơ Yến lẩm bẩm, cô len lén nhìn sắc mặt của Tô Mục Dương. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thế, không nhận ra điểm kì lạ nào. Vũ Sơ Yến không thể tin bản thân lại có thể hành xử như thế. Nhưng Lạc Trì Ngư đã chết rồi cơ mà, vả lại cô và Tô Mục Dương đã yêu nhau trước. Cô gả cho Lạc Trì Ngư chỉ vì số mệnh...
"Sơ Yến, chúng ta về nhà thôi."
"Nhà? Đâu là nhà của ta?"
Vũ Sơ Yến vẫn không thể tin được, cô sờ sờ vào cổ tay mình, sau đó đột nhiên giật mình nói: "Vòng ngọc của ta đâu?"
Vũ Sơ Yến đột nhiên như cảm thấy mất đi thứ gì đó thiêng liêng và quan trọng lắm. Tô Mục Dương nắm lấy cổ tay cô rồi nói: "Vòng ngọc đã vỡ khi Lạc Trì Ngư chết. Em và biển cả đã không còn quan hệ gì nữa."
"Không còn quan hệ gì nữa..."
Vũ Sơ Yến lại tự lẩm bẩm! Cô chần chừ một chốc rồi đưa tay cho Tô Mục Dương đỡ dậy, nhưng ngay lúc này cô nghe thấy như có tiếng ai gọi cô ở phía xa xa. Tiếng gọi ấy hệt như lần đầu tiên Lạc Trì Ngư gọi cô. Cô quay đầu tìm kiếm và nhìn thấy Lạc Trì Ngư đang ở dưới biển, hắn bị một đám quỷ biển vây quanh mà đánh.
"Sơ Yến, đi thôi."
Tô Mục Dương kéo tay Vũ Sơ Yến nhưng cô giằng lại. Vũ Sơ Yến không hiểu sao lúc này cô lại lưu luyến như thế, cô nói: "Lạc Trì Ngư... hắn vẫn còn sống!"
Tô Mục Dương không nói gì, phía trước mặt xuất hiện một bóng người xa lạ, người đó nói: "Vũ Sơ Yến, bây giờ Hải thần đã không còn khả năng uy hiếp cô, cô đã được tự do, sao không đi theo tiếng gọi trái tim mình?"
"Tiếng gọi trái tim mình? Vậy những linh sinh của làng Vũ Trạch phải làm thế nào. Trông chờ vào Sơn thần ư, Sơn thần sớm đã không quan tâm tới bọn họ."
Vũ Sơ Yến rút tay mình khỏi tay Tô Mục Dương. Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng phàm là con người đều sẽ có dục vọng. Đoạn tình cảm mà cô dành cho Tô Mục Dương dài từng ấy năm, cô đã mong chờ biết bao nhiêu.
Hay là... cô cứ vứt bỏ hết tất cả hận thù vướng mắc mà sống vì bản thân một lần? Nhưng tiếc thay, cô không phải là người như thế. Tô Mục Dương vẫn bày ra khuôn mặt buồn bã đó, mà bóng người kia lại nói: "Cô còn dám nói yêu Sơn thần ư? Ta thấy cô chính là bị quyền lực ở Hải giới che mờ mắt. Cô đã bao giờ can đảm vì tình một lần chưa, người như cô căn bản không hiểu tình yêu là cái gì."
"Tình yêu? Tình yêu ngươi nói là mù quáng. Loại tình yêu đó có giúp người thân được an toàn hay không, loại tình yêu đó có giúp được những người đã đặt hy vọng vào mình hay không?"
Vũ Sơ Yến lạnh lùng nói, những chuyện đã trải qua trước kia đã dạy cho cô biết một điều, thứ tình yêu mù quáng đó chỉ khiến con người trở nên ti tiện. Thứ tình yêu mù quáng đó có thể hại bản thân và những người xung quanh mình. Cô không khuất phục số mệnh, cũng đã từng vô số lần cố gắng cải mệnh. Nhưng điều đó đã làm hại quá nhiều người, cô không thể biến thành không kẻ ngu si không tỉnh ngộ.
Cho dù hiện tại đang là hiện thực hay mộng ảo. Cho dù cô đã thật sự quên đi một điều gì đó. Nhưng cô tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không có liêm sỉ, tổn hại đến đức hạnh đến như thế.
"Xuất giá theo chồng, chết không hối tiếc!"
Câu nói đó của Thánh Cô vẫn luôn nhắc nhở Vũ Sơ Yến từng giờ từng phút. Bóng người kia bật cười ha hả, mặt đất đã bắt đầu rung chuyển. Một đoạn rảnh nứt ra, tách cô và Tô Mục Dương mỗi người một nơi. Bóng người kia vun tay một cái, Tô Mục Dương bị thứ gì đó trói chặt vào thân cây. Bên dưới biển, Lạc Trì Ngư vẫn đang cố gắng để sống sót. Tình cảnh giống như ngày hôm đó lặp lại một lần nữa.
Bóng người kia nhìn Vũ Sơ Yến rồi nói: "Vũ Sơ Yến, ngươi không biết tình yêu là gì. Hôm nay để ta dạy cho ngươi biết."
"Ngươi dạy ta ư? Ngươi là cái thứ gì, ngươi không phải là con người. Ngươi có biết rằng con người là giống loài hiểu rõ về tình yêu nhất hay không. Một cái bóng như ngươi mà cũng đòi dạy loài người tình yêu sao, ngươi đang mơ đấy ư?"
Vũ Sơ Yến chậm rãi đi về phía bóng người đó. Nhưng cô chưa đi được mấy bước đã bị một đám dây trơn trượt và tanh tưởi trói cô vào góc cây. Nhưng Vũ Sơ Yến nào có dễ bỏ cuộc như thế, cô nhìn Lạc Trì Ngư đang quằn mình dưới nước. Hắn đang níu kéo sự sống, chỉ cần hắn chưa chết, vòng ngọc vẫn sẽ còn tồn tại. Cô nhắm mắt, dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái, tập trung tinh thần cầu vòng ngọc xuất hiện. Vì để che mắt bóng người đó mà cô lại cười ngạo nghễ một cái rồi nói: "Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta là cô dâu của Hải thần, đã gả cho Hải thần. Bây giờ như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ như vậy. Sống chết theo chồng, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của một con người nên có."
Chỉ tiếc, bóng người kia dường như đã biết ý đồ của cô, nó ra lệnh cho đám dây kinh dị đó càng siết chặt hơn. Bọn chúng không an phận, một vài cái trông như đuôi rắn trườn lên mặt cô, sau đó còn cọ vào. Vũ Sơ Yến vừa ngạt thở và tởm lợm, cô trừng mắt nhìn cái bóng.
Lúc này từ dưới biển phát ra một tiếng nổ lớn. Vũ Sơ Yến chăm chăm nhìn về phía đó, đôi mắt cô mở to hết cỡ nhìn Lạc Trì Ngư bị một con vật có cánh ghê tởm gắp bay lên cao. Phía dưới những đám râu như bạch tuột khổng lồ vươn lên hòng tranh mồi.
Vũ Sơ Yến hít sâu một hơi rồi ho khan mấy tiếng, ngoài kia dường như con vật có cánh đã thua đám râu bạch tuột, bây giờ đang thả Lạc Trì Ngư trở xuống. Vũ Sơ Yến vô cùng kích động, cô gục đầu hét lên một tiếng vang vọng. Đám dây trói cô bị vòng ngọc chặt đứt, bọn chúng đang ré lên đau đớn.
Một luồng sáng bao quanh Vũ Sơ Yến. Chiếc váy trắng bình thường cô mặc trên người bây giờ đã biến thành bộ đồ tơ lụa màu đen, tai treo trang sức vây Thuồng Luồng hệt như lúc ở Hải cung. Sau khi được thả ra, Vũ Sơ Yến không hề chần chừ, cô chạy thẳng ra mép núi rồi buông mình nhảy xuống biển.
Bóng người nọ kinh ngạc đến ngây người. Chỉ có Tô Mục Dương vẻ mặt hắn giống hệt như lúc Vũ Sơ Yến lúc đỡ đòn cho Lạc Trì Ngư. Bây giờ cũng thế, từ đầu đến cuối, cô chỉ quan tâm đến sống chết của Lạc Trì Ngư, không hề quan tâm đến hắn một chút nào.
Vũ Sơ Yến nhảy xuống biển, diệt mộng thành công. Bây giờ cô đang trồi lên mặt hồ Phục Sinh.