Chương 9

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:37:00

"Tô Mục Dương, ngươi có dục vọng rồi!" Nghe Lạc Trì Ngư nói như vậy, Tô Mục Dương khựng lại. Dục vọng ư? Có phải hàng ngàn năm nay hắn là kẻ không có dục vọng? Vũ Sơ Yến là dục vọng của hắn! Tô Mục Dương vốn không phải loại mưu tính sâu xa, mọi việc hắn làm đều rất bình thường. Nhưng lúc hắn vừa định chạy đi cứu người thì lại ngửi thấy Lạc Trì Ngư rất không đúng. Lạc Trì Ngư trước mắt hắn vô cùng mờ ảo, thậm chí dị năng cũng không còn bao nhiêu. Như thể thân thể phân tán, không hoàn chỉnh. "Lạc Trì Ngư, ngươi không bình thường!" Lạc Trì Ngư không thèm quay đầu Thuồng Luồng nhìn Tô Mục Dương, ngạo mạng nói: "Dù không bình thường thì ta vẫn có thể giết ả." Lạc Trì Ngư vừa mới dứt câu, những sợi tơ màu đỏ từ đâu xuất hiện dưới đất rồi cuống quýt quấn lấy hai người họ. Tô Mục Dương trở mình một cái biến thành Hồ Ly trắng chín đuôi to lớn. Bốn chân hắn nhanh thoăn thoắt nhảy khỏi mặt đất, dùng đuôi đánh trả những sợi tơ kia. Nhìn Lạc Trì Ngư đang thong thả bơi giữa đám sương mù không hề hấn gì, Tô Mục Dương vẫn còn tâm trạng chọc hắn: "Lạc Trì Ngư, ta trèo lên lưng ngươi nhé!" "Cút đi, đừng có đặt mấy cái chân bẩn của ngươi lên lưng ta." Lạc Trì Ngư đang nhả ra một loại bọt độc để làm vụn dây tơ, nghe Tô Mục Dương nói thế thì không thể không cục tính trả lời. Vậy mà Tô Mục Dương còn định chọc hắn thêm nữa. May mà lúc này đã nghe thấy một tiếng bán nam bán nữ vang lên: "Các ngươi có muốn được chôn cùng một huyệt mộ không?" Lạc Trì Ngư vung đuôi, quất một cái mạnh vào làm đám hình nộm xương người kia vỡ tan tành, hắn nói: "Mụ già, ta chôn mụ với hắn một huyệt thì được." Hắn ở đây là Tô Mục Dương, người ta đã không ưa ra mặt mà Tô Mục Dương vẫn còn giỡn nhây: "Mụ già, tới đây đi. Ta cũng muốn thử cảm giác nằm chung với Lạc Trì Ngư kiêu căng kia lắm." Thật đáng thương cho Vũ Sơ Yến, rõ ràng là vào cứu cô mà bây giờ thành hai bọn họ đang đong đưa nhau... Là ai nói Tô Mục Dương làm người ngay thẳng, không có dục vọng? Chẳng qua dục vọng của hắn xảy ra một cách hiển nhiên không có mưu tính mà thôi. Chính là vào lúc này, hắn đang làm phân tâm Thực Hồn quỷ, mục đích để ngửi ra vị trí của Vũ Sơ Yến. Hắn xưa nay không giết chóc bừa bãi, nếu như không có thù lớn với hắn, hắn cũng không sát sinh. Thực Hồn quỷ tức tối phát điên khi bị hai bọn họ đùa giỡn. Bà ta hét lên một tiếng, bỗng dưng xung quanh toàn những đầu lâu đi trên những ống chân xương xẩu xông vào. Đuôi của Tô Mục Dương vô cùng lợi hại, vừa thoáng cái đã vỗ nát mấy mớ xương xẩu kia. Hắn nhìn thấy những sợi tơ đỏ đang vụn về gom xương lại, tức thì ngoạm ngay vào sợi tơ. Tô Mục Dương nương theo sợi tơ, chạy vọt một cái vào đầu sợi tơ. Thực Hồn quỷ đang nắm ở đầu sợi tơ điều khiển đám xương kia. Nào ngờ Tô Mục Dương vào tới mới phát hiện toàn là hình nộm phân thân của bà ta. Dính bẫy rồi, Tô Mục Dương xoay đầu chạy, tức thì bị chín cái phân thân của Thực Hồn quỷ nắm chín cái đuôi của hắn lại. Tô Mục Dương xoay thân biến thành người, biến ra một sợi dây trên tay quất vào phản đòn. Những phân thân kia đều làm bằng sợi tơ, lẽ ra phải nắm đuôi của Tô Mục Dương rất chặt. Nhưng chỉ tiếc là hắn biến thành người quá nhanh, mấy hình nộm kia tới ngửi còn chẳng ngửi được huống chi là nắm. Sợi dây của Tô Mục Dương quất vào, đám hình nộm kia bám vào lôi kéo. Lạc Trì Ngư lúc này vào tới, hắn co đuôi quất cho đám hình nộm một cái, bọn chúng rít lên thảm thiết rồi nát nhừ vỡ vụn. Giây tiếp theo, hai bọn họ bị những mảnh vụn ấy biến thành sương độc tản cả vào mặt. Lạc Trì Ngư không hề hấn gì, nhưng Tô Mục Dương đang là con người. Hít phải ít sương độc làm hắn cáu điên mà quay sang đạp cho Lạc Trì Ngư một cái: "Con cá điên này!" Lạc Trì Ngư không đánh trả, hai bọn họ đồng thời nghe thấy từ bên ngoài làn sương độc có âm thanh đang đến gần. Những tiếng "bíp bíp" quái lạ, không rõ là của loài vật nào phát ra. Thực Hồn Quỷ này đúng là nuôi quá nhiều ác thú, bọn họ đánh mãi một hồi vẫn chưa đánh được đến chân bà ta. Tiếng "bíp bíp" kia càng lúc càng gần, trong đám sương độc vây kín lại khó có thể nhìn ra được bên ngoài. Tô Mục Dương lúc này có chút nôn nóng, xem ra hắn đã coi thường Thực Hồn quỷ. Bây giờ hắn đang lo lắng cho sự an toàn của Vũ Sơ Yến, dù sao nãy giờ hắn vẫn chưa ngửi ra được cô đang ở đâu. Lạc Trì Ngư nãy giờ đang nhắm mắt dưỡng thần bây giờ đột nhiên mở toang hai mắt. Hắn vẫy đuôi, nghiến răng nói: "Phệ Giả thú!" Tô Mục Dương chấn động! Phệ Giả thú, loài thú đã giết chết mẹ của Lạc Trì Ngư. Nhìn Lạc Trì Ngư vọt khỏi tầm mắt mình, Tô Mục Dương vội chạy theo. Xưa nay thứ làm cho Lạc Trì Ngư kích động nhất chính là cái chết của mẹ hắn. Nay loài thú ấy lại xuất hiện trên đời một lần nữa, nếu không tiêu diệt nó thì hắn không phải là Lạc Trì Ngư. Mà Tô Mục Dương cảm nhận rõ ràng Lạc Trì Ngư bây giờ vô cùng yếu ớt. Không biết có thể đối phó nổi với bọn chúng hay không. Dù cho có không thích hắn, nhưng Lạc Trì Ngư là huyết mạch của Hải tộc, Tô Mục Dương vẫn sẽ giúp đỡ hắn. "Cẩn thận!" Tô Mục Dương hét lên một tiếng khi sắp giáp mặt với Phệ Giả thú. Hắn phanh gấp, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây quạt. Hắn đưa quạt che lên khuôn mặt, từ phía đối diện có vô vàn sợi tơ màu tím ghim thẳng vào quạt. Phệ Giả thú, loài ác thú thời cổ, giết người bằng cách phi tơ vào các mạch máu trên mặt người khác. Nói cách khác, nạn nhân chết dưới tay nó sẽ ở trong hình dạng khuôn mặt đầy lỗ nhỏ chi chít. Tô Mục Dương đứng yên tại chỗ đỡ đòn, hắn nhìn sang bên kia, Lạc Trì Ngư bị đòn tấn công y như hắn. Có tận hai con Phệ Giả thú ư, sao chưa nghe qua bao giờ thế. Lạc Trì Ngư không đỡ đòn, bây giờ có hàng ngàn sợi tơ tím đã châm đầy từ đầu đến đuôi hắn. Lạc Trì Ngư xoay tròn thân, xoay một lúc thì những sợi tơ tím như bất tận kia cũng đã hết. Những tiếng "bíp bíp" ấy kéo dài thê lương như đang đau đớn. Lạc Trì Ngư vươn mình, tơ rách không một còn một sợi, một con Phệ Giả thú từ đâu trên không trung rơi phịch xuống. Hoá ra đám tơ kia đều là từ trên đầu của nó, bây giờ Lạc Trì Ngư phá hết đám tơ, Phệ Giả thú không còn đầu nữa. Phệ Giả thú tướng mạo xấu xí vô cùng, đầu và mặt nó đều là một mớ tơ màu tím làm thành, không có mặt mũi. Thân lại như một con rắn bị bong tróc bộ da, lại có 4 chân ngắn ngủn. Vì vậy cho nên nó rất oán ghét những ai có khuôn mặt và tướng mạo xinh đẹp. Mấy ngàn năm trước, Phệ Hồn thú hoành hành thế gian, giết chóc không biết bao nhiêu người. Nhưng không lâu sau đó lại đột nhiên biến mất một cách kì lạ. "Ngươi dám giết con của ta?" Tiếng bán nam bán nữ của Thực Hồn quỷ lại vang lên. Tô Mục Dương một phút lơ là đã bị con Phệ Giả thú còn lại làm bị thương. Quạt của Tô Mục Dương có thể chống lại tơ của nó, nhưng hắn đã che lệch khuôn mặt nên bây giờ trên mặt bị đâm vào mấy lỗ. "Tô Mục Dương, ngươi là Hồ Ly!" Lời nói của Lạc Trì Ngư như cảnh tỉnh Tô Mục Dương. Phải, hắn chính là Hồ Ly. Năm xưa mẹ của Lạc Trì Ngư cũng là dòng dõi Hồ Ly, bà ấy có một nửa là con người. Lạc Trì Ngư nhắc nhở hắn, Hồ Ly có thể bị Phệ Giả thú giết dễ dàng. Điểm yếu của Hồ Ly chính là da mặt, loại da mặt xinh đẹp... Tô Mục Dương ló móng vuốt, nắm chặt lấy đám tơ tím kia, từ từ biến thành Hồ Ly. Phệ Giả thú thấy anh em của nó đã chết, nó điên cuồng nhả tơ vây lấy Tô Mục Dương. Tô Mục Dương chín cái đuôi đều hoạt động không ngừng nghỉ. Chỉ trong chớp mắt, Phệ Giả thú còn lại đã bị đuôi của Tô Mục Dương nghiền nát. Ngay lúc này, một tiếng rít lên vang vọng, làm cho không gian gần như rung chuyển dữ dội. Tô Mục Dương và Lạc Trì Ngư đau đầu nhức tai, cả hai đồng thời nhắm về phía âm thanh kia mà tấn công. Một cảm giác như bị đẩy lùi, trước mắt sương độc không còn dày đặt nữa, bọn họ đã rời khỏi bụng của Thực Hồn quỷ. "Các ngươi dám giết con của ta! Sơn thần, ta giết người phụ nữ này của ngươi." Tô Mục Dương quay đầu, phản chiếu trong đôi mắt đỏ của hắn là bóng của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến cả người mềm oặt đang bị treo trên sợi tơ đỏ. Cả người cô đau nhức đến cực hạn, cảm giác như đang ở trong Địa ngục. Mơ hồ nghe thấy có người gọi Sơn thần, ánh mắt cô mờ mịt dõi về phía trước mặt. Trong làn sương mờ ảo, cô chỉ nhìn thấy những cái đuôi màu trắng tuyệt đẹp hiện ra.