Chương 28: Tang gia

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:43:49

Vũ Sơ Yến lao ra ngoài trời tối đen như mực, màn đêm yên tĩnh như muốn bóp chết cô ngay lúc này. Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy xung quanh nhà cô Hải binh đều đã bị nghiền nát thành một vũng máu xanh. Bây giờ chỉ còn cách đi cầu cứu Sơn thần, nhưng cô làm sao có thể mở miệng cầu xin hắn? Hoặc là mặt dày cầu xin, hay là nhìn cha mẹ cô chết. Vũ Sơ Yến trong lòng rõ ràng hơn ai hết, Tô Mục Dương khi đó để cô quỳ ở dưới chân núi là có lí do khó nói. Nhưng nếu bây giờ cô lại đi cầu xin hắn, liệu hắn có giúp cô hay không. Nếu hắn giúp, cô sẽ phải mang ơn hắn như thế nào? Không thể nghĩ nhiều như vậy nữa, mỗi một phút giây đều vô cùng quan trọng với cha mẹ cô bây giờ. Vũ Sơ Yến quyết định đi cầu cứu Tô Mục Dương. Cô chạy trên đường làng trong đêm tối, màn đêm tĩnh mịch không có một chút ánh sáng nào. Vì không nhìn thấy gì mà cô đã vấp té mấy lần, kết quả đôi dép đã bị rách nát. Vũ Sơ Yến lê chân trần khó khăn bước đi. Nhưng nó dường như chưa phải là điều khủng khiếp nhất đối với cô bây giờ. Cô nghe thấy lúc này ở xung quanh cô, cây cối đang xào xạc như có thứ gì đó đang di chuyển. Cứ như thế, cô sợ hãi cố gắng đi nhanh hơn một chút. Nhưng dù cô đi đến đâu thì thứ đó vẫn cứ bám theo tra tấn tinh thần mình. Vất vả một lúc cô cũng đã đến được chân núi. Đôi chân trần của cô bây giờ đã rướm đầy máu, nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn nữa. Thú canh cửa nhìn thấy Vũ Sơ Yến thân tàn đang lê lết lên núi, nó cũng không nhẫn tâm ngăn cản cô lại. Chỉ là... đó vốn dĩ là lời căn dặn của Tô Mục Dương, nếu không có tám lá gan bọn chúng cũng không dám làm thế. Đường lên núi vẫn giống như lần đầu cô và Tô Mục Dương cùng lên. Cảnh vật vẫn hữu tình như thế, nhưng lòng người giờ đây đã khác, tâm trạng càng không giống khi xưa. Hiện tại mỗi thứ, mỗi vật ở đây đối với cô đều như đang ngạo nghễ, giống như hàng ngàn con dao đang châm chít vào mình. Đền Sơn thần hiện ra trước mắt, đèn lồng vẫn sáng choang trước cổng, chuông gió vẫn ngân leng keng vô cùng vui tai đẹp mắt. Thậm chí khung cảnh trong đền cũng vô cùng vui vẻ. Vũ Sơ Yến như chết đứng khi thấy Tô Mục Dương bên trong ngôi đền, hắn mặc quần áo hệt như lần thay da mặt cho cô. Trong đền ánh nến sáng sủa, Tô Mục Dương đang say sưa uống rượu, bên cạnh có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh. Vũ Sơ Yến gần như sụp đổ, không đứng vững trên đôi chân đầy vết thương của mình. Cô cố gắng nắm chặt hai bàn tay để giữ bình tĩnh. Cũng phải thôi, đây là chuyện của cô, cô đã gả cho Hải thần sao có thể mặt dày đến cầu xin Sơn thần chứ. Nhưng mà vì sự sống chết của cha mẹ, cô chỉ có thể mặt dày mà thôi. Cũng chẳng thể xông thẳng vào đền, cô chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi, chờ đợi Tô Mục Dương nhìn đến cô mà thôi. Gió trên núi về đêm rất dữ dội, như muốn cắt xé da thịt của cô. Cảm giác này thật sự rất hèn hạ, Vũ Sơ Yến cố kìm nén không để nước mắt rơi xuống. Rõ ràng Tô Mục Dương đã biết cô đứng ở đây, nhưng hắn nhất định không muốn nhìn cô. Từ đầu tới cuối cô và hắn đều không sai. Vậy sai ở chỗ nào? Có lẽ sai khi cô mang mệnh cô dâu của Hải thần nhưng lại đem lòng yêu Sơn thần. Sai ở chỗ cô lại vì cha mẹ và dân làng nên không thể làm cho hắn một điều gì đó cuối cùng. Khi cô đỡ đòn cho Lạc Trì Ngư, khoảnh khắc đó đôi mắt Tô Mục Dương tuyệt vọng đến tột cùng. Ngay cả một lần cuối cùng cô cũng chẳng thể bố thí cho hắn. Chỉ trách cô quá đỗi cẩn thận, luôn sợ hãi Lạc Trì Ngư làm hại gia đình cô và dân làng. Giá như cô một lần vì tình yêu mà buông thả, chắc hẳn Tô Mục Dương đã không oán hận đến mức này. "Sơn thần, bên ngoài dường như có ai đó đang đứng." Một cô gái xinh đẹp đang õng ẹo ngồi trên đùi Tô Mục Dương nói. Nhưng Tô Mục Dương thậm chí còn không nhìn lấy một cái, hắn đỡ ly rượu trên tay cô gái đó đưa lên miệng uống. Nhưng cô gái đó cũng không thôi, cứ nhìn ra ngoài rồi lại nói: "Sơn thần, ta để ý cô ấy đã đứng đó lâu lắm rồi. Ngài không định xem một chút sao?" "Không cần, bổn thần ở đây có người đẹp, có rượu ngon. Cần gì quan tâm một kẻ rách rưới xấu xí như thế chứ." Tô Mục Dương vẫn chìm vào cơn hoan lạc cùng với những cô gái xinh đẹp kia. Cho đến khi Vũ Sơ Yến vì vết thương trên chân và quá lạnh nên đã khụy xuống đất. Ngay lúc này, Tô Mục Dương lập tức ném cô gái đang ngồi trên đùi mình xuống đất mà chạy thẳng ra ngoài. "Sơ Yến, Sơ Yến..." Trong mắt Tô Mục Dương hiện lên một nỗi đau khó che giấu. Hắn đưa tay đỡ Vũ Sơ Yến nhưng cô không đứng dậy mà còn vất vả quỳ lên. Tô Mục Dương rất không đành lòng, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt mái tóc rối bời của Vũ Sơ Yến. Vậy mà Vũ Sơ Yến lại né tránh, cô cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Tô Mục Dương, cầu xin ngài hãy cứu cha mẹ của ta với." "Xin lỗi!" Tô Mục Dương đột nhiên đứng dậy, hắn hít sâu một hơi, trong lòng không biết đang nghĩ đến điều gì. Vũ Sơ Yến vẫn không bỏ cuộc, cô ôm lấy chân Tô Mục Dương, tiếp tục van nài: "Sơn thần, cầu xin hãy giúp ta. Trên bờ là địa bàn của ngài, ngài không thể để bọn họ chịu khổ như vậy được." "Bọn họ thì khác. Cô hãy quay về đi, đừng tự mình rước lấy nhục nhã." Tô Mục Dương gạt tay Vũ Sơ Yến, sau đó một đường đi vào đền. Hắn vừa vào tới đã vòng tay ôm một cô gái đặt lên đùi hắn, còn không quên tặng cho Vũ Sơ Yến một cái nhìn khinh miệt. Vũ Sơ Yến nhục nhã cực hạn, cô không thể ngăn được nước mắt rơi xuống. Quả nhiên khi cô dâu của Hải thần khóc, ông trời sẽ đổ mưa. Mưa lớn nhanh chóng xối xả kéo đến, đột nhiên Vũ Sơ Yến cảm nhận được một điều gì đó, cô dùng đôi mắt tràn đầy căm phẫn nhìn vào trong đền, gằng từng chữ nói: "Tô Mục Dương, ta và ngài kể từ lúc này không còn vương vấn. Ngày sau gặp lại, chính là đối địch." Vũ Sơ Yến như được nước mưa chữa lành, cô chạy như bay về nhà. Những gì cô cảm nhận đã đúng, người làm trong nhà đều đã chết sạch. Trần Tuyết mẹ cô đã bị một con rắn mặt người cắn chết, khắp thân thể đều là những lỗ chi chít và tràn đầy máu me. Ông Vũ Nhị bị bọn chúng trói ở một bên, cũng chỉ còn lại chút hơi tàn. "Con gái về rồi ư?" Trần Tuyết vẫn chưa tắt thở, bà dùng chút hơi tàn với khuôn miệng rách nát gọi con gái mình. Vũ Sơ Yến bước đi như một cái xác không hồn, không hiểu sao nhìn thấy chiếc vòng ngọc đang phát sáng trên tay cô mà bọn rắn không dám tới gần. Cô run rẩy nắm lấy bàn tay chi chít lỗ và máu me của Trần Tuyết, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Trần Tuyết đưa cánh tay run run lên chạm vào má cô rồi yếu ớt nói: "Con gái ngoan của mẹ, đừng khóc. Mẹ biết, con gái của mẹ từ lâu đã không phải là con của ban đầu. Tuy rằng có ai đó đã cố che mắt chúng ta, nhưng mẹ là mẹ của con, làm sao không nhận ra sự thay đổi đó chứ. Nhưng mà, con vẫn gọi ta là mẹ, vẫn là Vũ Sơ Yến của chúng ta, chúng ta vẫn sẽ yêu thương con." Vũ Sơ Yến rơi nước mắt trong vô thức, không nói nên lời. Trần Tuyết nấc lên mấy cái khó nhọc rồi nói tiếp: "Làng Vũ Trạch này có rất nhiều thứ kì dị, chúng ta đã biết con từ lâu rồi. Sơ Yến, hãy nhớ là đừng báo thù cho mẹ. Sau khi về Hải giới hãy cố gắng sống thật tốt, nhớ chưa?" "Mẹ, nếu thù giết mẹ con còn không báo được. Thì con sống trên đời này còn làm được điều gì nữa. Mẹ..." Vũ Sơ Yến cảm thấy cánh tay của Trần Tuyết đã tuột khỏi má cô, tức thì nhìn xuống, bà ấy đã tắt thở rồi. Vũ Sơ Yến hít sâu một hơi, giọt nước kìm nén rơi xuống chiếc vòng tay cô. "Thế nào, cảm giác này có tuyệt không hả cô dâu của Hải thần?" Giang Vy xinh đẹp kiều diễm trong hình dáng đầu người thân rắn từ phía xa bò đến ngạo nghê Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến tức đến đỏ cả mắt, cô cúi đầu nhìn thân xác Trần Tuyết mới đây đã thối rữa nhanh chóng. Vũ Sơ Yến buông cái xác ra, lùi về sau mấy bước. Ánh mắt cô lúc này tràn đầy phẫn nộ, cô đưa tay sờ vết máu của Trần Tuyết trên má mình, sau đó cúi người đập chiếc vòng tay xuống đất. Bao nhiêu phẫn nộ như đã gom hết vào trong chiếc vòng ngọc ấy. Sau khi nó đập xuống, tất cả mọi thứ như ngừng lại, mặt đất nhanh chóng sụp xuống và tan thành nước. Những thứ xung quanh cũng nhanh chóng bị tan chảy thành nước. Đám rắn mặt người thi nhau bò trốn ra phía xa, có vài con không bò kịp đã bị nước cuốn xuống. Xác rắn vừa bị cuốn xuống nước đã lập tức nổi trở lên, bọn chúng đều đã chết.