Chương 33: Biển ý thức của một đứa trẻ

Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần

Dịch Tiểu Thăng 16-08-2025 08:12:21

Cẩm Triêu Triêu bước đến trước mặt anh, nở một nụ cười ngọt ngào: "Vừa nãy ngoài cửa xảy ra một chuyện rất thú vị, anh có muốn nghe không?" Phó Đình Uyên nhìn cô: "Chuyện gì thú vị?" Cô cười hỏi: "Tống Nguyệt Hàn, anh có biết không?" Phó Đình Uyên nhíu mày: "Nghe qua rồi, nhưng không có ấn tượng." Chắc là tiểu thư nhà nào đó, từng nghe tên nhưng trong trí nhớ của anh không hề có gương mặt này. Cẩm Triêu Triêu ngồi xuống đối diện anh, lấy ra một cây quạt từ trong túi, nhàn nhã phe phẩy. "Cô ta đến tìm anh, có lẽ là có chuyện gì đó. Nhưng người này phạm tội rồi, giờ đã bị cảnh sát bắt, ít nhất phải chịu mười mấy năm tù." Một sợi ký ức như bị bàn tay vô hình xé toạc, những chuyện đã bị quên lãng suốt nhiều năm qua bị lật giở lại. Quá khứ như một thước phim tua nhanh trong đầu anh. Tống Nguyệt Hàn? Hình như là bạn học thời đại học, là bạn thân nhất của Mạnh Thư Nhã. Còn Mạnh Thư Nhã... Anh nhìn về phía Cẩm Triêu Triêu: "Cô ta có nói tìm tôi vì chuyện gì không?" Cẩm Triêu Triêu lắc đầu: "Không, anh có muốn phái người đi hỏi không?" Phó Đình Uyên quả quyết lắc đầu: "Hình như có quen hồi đi học, nhưng từng đó năm rồi, tôi và cô ta chưa từng nói chuyện nhiều, không thân." Hai chữ "không thân" đã nói lên tất cả. Cẩm Triêu Triêu lúc này mới yên tâm. Chỉ cần không phải bạn gái cũ là được. Cô cười tủm tỉm nhìn anh: "Có vẻ anh đang không vui, có muốn tôi giúp không?" Phó Đình Uyên nhướng mày: "Tâm trạng không tốt, cô giúp được sao?" Cẩm Triêu Triêu gập quạt lại, đứng dậy, dáng vẻ tiêu sái đầy khí chất: "Tất nhiên, tôi có bí thuật." Phó Đình Uyên giãn mày: "Thử xem!" Cẩm Triêu Triêu lấy từ trong túi ra một lư hương bằng lưu ly, bỏ vào đó loại hương do chính cô điều chế, làm thành tháp hương rồi đốt lên. Một mùi hương kỳ lạ theo dòng khí lan tỏa khắp căn phòng. Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, thanh ngọt như lê vừa hái sau cơn mưa, lại như đầm sen vừa được gột rửa bởi mưa xuân, chỉ để lại một mùi thơm tinh tế và thanh khiết. Tâm trạng vốn đang nóng nảy của Phó Đình Uyên lập tức được xoa dịu, tựa như có ánh nắng dịu dàng ve vuốt, mang đến cảm giác nhẹ nhõm và thư thái khó tả. Anh không kìm được mà nhắm mắt lại, tham lam tận hưởng sự bình yên hiếm có này. Cẩm Triêu Triêu chống cằm, tựa lên bàn đối diện, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của anh. Ngũ quan sắc nét như điêu khắc, cao quý mà lãnh đạm, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng, nhưng thu hút nhất vẫn là dáng người cao lớn mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác không gì có thể lay động được. Nhìn một lúc, trái tim cô bỗng đập rộn lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Phó Đình Uyên thích mùi hương này đến mức nào, điều đó không cần nói cũng biết. Anh mở mắt ra, vừa hay bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Cẩm Triêu Triêu. Ánh mắt hai người chạm nhau. Cẩm Triêu Triêu nhanh chóng dời mắt, cười rạng rỡ: "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?" Phó Đình Uyên nhìn cây hương sắp cháy hết, trầm giọng nói: "Không tệ, cô có thể cho tôi một ít hương này không?" Cẩm Triêu Triêu gật đầu: "Được chứ, chỉ cần dùng khi cảm thấy phiền não là được." Loại hương này có công dụng trấn tĩnh tâm thần rất mạnh, không thích hợp sử dụng thường xuyên, dùng vừa phải mới là tốt nhất. Cẩm Triêu Triêu đưa cho anh nửa hộp hương còn lại: "Đừng lãng phí, nguyên liệu của nó cực kỳ quý giá. Một lượng nhỏ đã có giá hàng ngàn vàng, có tiền cũng chưa chắc mua được." Phó Đình Uyên kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy mà cô lại tùy tiện tặng tôi?" Cẩm Triêu Triêu hào phóng cười: "Đồ tốt, đương nhiên phải tặng cho người cần nó mới có giá trị. Tôi không dùng đến, cho anh cũng coi như nó phát huy được công dụng của mình." Quản lý một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn anh sẽ gặp phải vô số chuyện phiền lòng. Dù là con người, ai cũng có cảm xúc. Anh cần, cô vừa hay có. Chỉ vậy thôi. Trái tim vốn dĩ đã nguội lạnh suốt nhiều năm của Phó Đình Uyên, bỗng dưng cảm nhận được một tia ấm áp chân thật. Từ trước đến nay, anh luôn đứng trên cao, một mình đối mặt với sóng gió, chưa từng có ai quan tâm đến cảm xúc của anh. Mệt mỏi, buồn bực, tức giận, dù tốt hay xấu, tất cả đều phải tự mình tiêu hóa. Nhưng Cẩm Triêu Triêu như một bất ngờ xuất hiện trong thế giới của anh, lúc thì rực rỡ như ánh mặt trời, khi lại dịu dàng như một đóa hoa, đôi lúc lại giống như lò sưởi, mang đến hơi ấm. Một cô gái tốt như vậy, ai có thể từ chối được chứ? "Cảm ơn cô!" Phó Đình Uyên không phải là người keo kiệt. Cẩm Triêu Triêu đối tốt với anh, anh cũng sẽ không bạc đãi cô. Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen, đưa cho cô: "Đây là thẻ phụ của tôi, cô cầm lấy, muốn mua gì thì mua." Cẩm Triêu Triêu thoải mái nhận lấy, cười híp mắt hỏi: "Hạn mức tối đa là bao nhiêu?" "Không giới hạn!" "Anh không sợ tôi tiêu sạch tiền của anh sao?" Phó Đình Uyên khẽ nhếch môi: "Cô mà tiêu hết được tiền của tôi, cũng coi như có bản lĩnh." Cẩm Triêu Triêu vui đến mức muốn bay lên. Ông chồng này thật sự quá tốt! Không chỉ giúp đỡ cô lúc gặp khó khăn, còn cho cô thẻ đen không giới hạn, mà lại không bắt cô ngày ngày hầu hạ, chăm sóc anh. "Phó tiên sinh, gửi anh một nụ hôn gió!" Cô giơ tay ném một nụ hôn gió về phía anh. Tai Phó Đình Uyên bỗng đỏ bừng, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh phất tay: "Tôi bận rồi, nếu rảnh cô có thể đi xem tiến độ trang trí cửa hàng." Cẩm Triêu Triêu vui vẻ cầm thẻ đen rời đi. — Cửa hàng đang được gấp rút thi công, đội ngũ thiết kế mới làm việc rất nhanh. Dựa theo ý tưởng của cô, diện mạo cửa hàng đã dần hiện rõ. Bàn ghế cũng đang được đặt làm theo yêu cầu. Xem xét một lượt thấy không có vấn đề gì, cô chuẩn bị về nhà. Bước ra khỏi cửa hàng, khi đang định đi về phía xe, đột nhiên có một đứa trẻ lem luốc lao đến chặn đường. "Chị ơi, em đã ba ngày chưa được ăn gì rồi, xin chị thương xót giúp em với!" Cậu bé trông khoảng sáu, bảy tuổi, giọng nói trong trẻo, lời cầu xin dường như đã tập luyện vô số lần, đến mức trở thành phản xạ tự nhiên. Cẩm Triêu Triêu cúi đầu nhìn cậu. Cậu cũng ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt đen lay láy như chùm nho tím, long lanh sáng ngời. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu cậu bé, định dùng thuật đại suy diễn để xem rõ tình cảnh của cậu. Không ngờ, ngay khi chạm vào, ý thức của cô lập tức bị kéo vào một không gian tối đen như mực. Bên trong không gian. Bóng tối bao trùm lấy cô, nỗi sợ hãi vô biên như thủy triều nhấn chìm từng dây thần kinh của cô. Cô đưa tay ra, chạm vào thứ chất lỏng nhớp nháp... Dưới chân là những hố lồi lõm, cô chưa kịp bước đi đã ngã xuống. Cẩm Triêu Triêu nhanh chóng kết ấn, một luồng ánh sáng trắng chói lóa bùng lên từ lòng bàn tay cô. Nhờ vào ngọn lửa thánh quang, cô mới có thể soi sáng không gian này. Trước mắt cô là một không gian khép kín, đầy rẫy rác rưởi, trên mặt đất chảy tràn những vũng nước bẩn, máu me giăng như mạng nhện khắp các bức tường. Một thế giới hoang tàn, nơi đâu cũng ngập tràn sự lạnh lẽo, sát khí, suy tàn và cái chết... Chính lúc này, cô mới nhận ra, đây là biển ý thức của một đứa trẻ.