Chương 38: Hóa ra sự cưng chiều mà bà ta tưởng, lại chính là con dao để loại bỏ bà ta?
Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần
Dịch Tiểu Thăng16-08-2025 08:12:21
Bùi Hoàn bước đến trước mặt Cẩm Triêu Triêu, lạnh lùng lên tiếng: "Cẩm tiểu thư, thương tích của em trai cô khá nghiêm trọng, đã cấu thành tội cố ý gây thương tích. Hơn nữa, một người trưởng thành lại đi bắt nạt một đứa trẻ, điều này hoàn toàn có thể bị khởi kiện."
Cẩm Triêu Triêu nhìn ra được, Bùi Hoàn là một người tốt.
Ít nhất, thái độ của anh lúc này đã nói rõ một điều: Anh muốn đứng về phía cô.
Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó quay sang Tưởng Trọng: "Tôi không hòa giải riêng, tôi muốn khởi kiện."
Bùi Hoàn lập tức tiếp lời: "Nếu cấu thành thương tích nhẹ, có thể bị phạt đến ba năm tù. Tôi thấy thương tích của cậu bé này khá nghiêm trọng đấy."
Tưởng Trọng bật cười, liếc nhìn vợ mình, trong mắt lóe lên một tia mất kiên nhẫn.
Hắn quay sang Cẩm Triêu Triêu, giọng điệu khinh miệt: "Nói đi, bao nhiêu tiền thì bỏ qua? Tôi có rất nhiều tiền, chẳng phải chỉ là vài cái tát thôi sao? Tin tôi đi, có khối kẻ sẵn sàng bị tát để đổi lấy một đêm phất lên."
Cẩm Triêu Triêu nhếch môi cười nhạt, nhìn hắn chằm chằm: "Hôm nay em trai tôi bị bắt nạt, tổn thương tinh thần mà các người gây ra là không thể bù đắp bằng tiền. Hơn nữa, trông tôi giống người thiếu tiền sao?"
Lúc này, Tưởng Trọng mới cẩn thận quan sát Cẩm Triêu Triêu.
Cô mặc một bộ sườn xám thêu tinh xảo, trên đầu cài một cây trâm xanh biếc, ngón tay đeo hai chiếc nhẫn đá quý cổ điển, nhìn qua đã biết là hàng vô giá.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì giật mình.
Bộ trang phục này của cô, ở thủ đô e rằng không có mấy vị phu nhân danh giá nào có thể sánh kịp.
Đặc biệt là hai chiếc nhẫn trên tay cô, một xanh một đỏ, rực rỡ chói mắt, đúng là bảo vật vô giá.
Tưởng Trọng gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lạnh nhạt đáp: "Nếu vậy, tôi sẽ gọi luật sư đến trao đổi."
Hắn quay người lấy điện thoại gọi đi.
Lưu Phân Hương vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, thấy chồng mình bao dung như vậy, thậm chí còn cảm nhận được sự yêu thương dạt dào.
Cẩm Triêu Triêu giao Tư Minh Dạ cho Bùi Hoàn, sau đó bước đến bên cạnh Lưu Phân Hương, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: "Tưởng phu nhân phải không? Bà có biết tôi làm nghề gì không?"
Lưu Phân Hương cười lạnh: "Cô làm gì thì liên quan gì đến tôi?"
Cẩm Triêu Triêu khẽ phủi tay áo, nụ cười càng thêm sâu: "Tôi là thầy tướng số. Vừa nãy tôi đã xem qua tướng mạo của chồng bà rồi. Ông ta là người có tâm cơ rất sâu, tôi thấy ông ta mang tướng đào hoa, cung Tử Tức* lại đầy đặn, tương lai con đàn cháu đống. Hiện tại, bà chỉ có một cậu con trai thôi đúng không?"
*Cung Tử Tức phản ánh tình trạng con cái và vận mệnh gia đình.
Lưu Phân Hương nghe vậy liền cười lạnh: "Đừng có ở đó châm ngòi ly gián. Cô ghen tị vì chồng tôi yêu tôi sao? Tôi sẽ không tin mấy lời mê tín của cô đâu."
"Bà có tin hay không, rất nhanh thôi bà sẽ tự mình biết." Cẩm Triêu Triêu khẽ cong môi: "Tướng đào hoa có nghĩa là vận đào hoa cực vượng. Cung Tử Tức đầy đặn, tôi thấy hắn ít nhất đã có ba đứa con."
Cẩm Triêu Triêu không nói thêm nữa.
Có những kẻ ngu muội, vĩnh viễn không hiểu được rằng: Có một kiểu sát thương không thấy máu, gọi là sát thương bằng sự cưng chiều.
Chỉ cần nhìn qua hai vợ chồng này, cô đã đoán được phần nào mối quan hệ của họ.
Ông ta chắc chắn là con rể nhà giàu, hiện tại đang nắm giữ tài sản của gia đình vợ.
Nhưng ông ta không yêu người phụ nữ này, thậm chí ngay cả con trai cũng chẳng mấy yêu thương.
Ông ta dung túng vợ con kiêu căng hống hách, chính là đang chờ một ngày nào đó, bà ta gặp phải kẻ cứng rắn rồi tự mình rước họa vào thân.
Đến lúc đó, ông ta có thể thuận lý thành chương bỏ vợ, cùng tình nhân bên ngoài danh chính ngôn thuận kết hôn.
Đúng là một cặp vợ chồng chẳng ai ra gì!
Lưu Phân Hương nghe xong, trong lòng không hoảng sợ là giả.
Dù bà ta không có chứng cứ, nhưng không có nghĩa là bà ta không có giác quan thứ sáu.
Bản năng của bà ta mách bảo, Cẩm Triêu Triêu nói đúng!
Nhưng tiềm thức của bà ta lại liên tục nhắc nhở: Không được tin!
Lúc này, Tưởng Trọng gọi điện xong, quay lại bên vợ, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
Tâm trạng hoảng loạn của Lưu Phân Hương ngay lập tức được trấn an.
Bà ta tự tin hất cằm, nhìn Cẩm Triêu Triêu với nụ cười đắc thắng.
Bà ta không thèm tin lời châm ngòi ly gián của người ngoài.
Nhìn xem chồng bà đối xử với bà tốt biết bao!
Cẩm Triêu Triêu lắc đầu.
Một người nếu quá ngu muội, sẽ bị chính sự ngu muội của mình che mắt.
Một người phân biệt không rõ đúng sai, sẽ mãi mãi không biết mình sai ở đâu.
Thử hỏi người đàn ông nào yêu vợ mà lại dung túng để vợ gây chuyện khắp nơi?
Thử hỏi một người đàn ông yêu vợ, sao có thể để cô ấy trở thành một kẻ đáng ghét như vậy?
Nhưng Lưu Phân Hương không hiểu.
Bà ta không phân biệt được đúng sai, để cơn giận điều khiển hành động của mình, trở thành một kẻ ngốc nghếch đáng thương.
Tưởng Trọng nhìn Cẩm Triêu Triêu, cười nhạt: "Tôi có đội ngũ luật sư giỏi nhất, cô không thể thắng đâu."
Cẩm Triêu Triêu vừa định đáp lại thì một giọng nói trầm lạnh vang lên từ cửa: "Vậy sao? Tôi muốn xem thử đội ngũ luật sư của ông giỏi đến đâu."
Phó Đình Uyên đứng ngay cửa, thân hình cao lớn, khí thế bức người, như một vị đế vương vừa giáng lâm, khiến mọi người trong phòng lập tức nín thở.
Cẩm Triêu Triêu nhìn anh, nhẹ nhàng cười: "Sao anh lại đến đây?"
Phó Đình Uyên bước tới, đứng chắn trước mặt cô, giọng điệu bá đạo: "Người nhà họ Phó mà các người cũng dám động vào? Tưởng Trọng, ông thật to gan!!"
Vẻ mặt Tưởng Trọng thoáng sững sờ, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh cúi đầu, tỏ vẻ sợ hãi nói: "Phó tiên sinh, hóa ra là người nhà cậu. Xin lỗi, là vợ tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua."
Kiểu đàn ông như hắn ta, khiến cho cô cảm thấy ghê tởm.
Hắn thậm chí còn muốn mượn tay bọn họ để trừng phạt vợ mình.
Nhưng điều khiến cô căm ghét hơn cả chính là sự ngu muội của Lưu Phân Hương, đến tận bây giờ vẫn không nhìn rõ tình thế.
Thôi kệ!
Cô nhìn về phía Phó Đình Uyên, lạnh lùng nói: "Tuyệt đối không tha thứ! Dù bà ta có quỳ xuống xin lỗi Minh Dạ, chúng ta cũng không tha thứ!"
Đúng lúc này, bản báo cáo thương tích được đưa ra.
Khuôn mặt Tư Minh Dạ bị đánh đập dã man, có nguy cơ hủy dung, mức độ thương tật đã đạt đến trọng thương.
Phó Đình Uyên đưa báo cáo cho luật sư phía sau, lạnh lùng ra lệnh:
"Thời gian phạt tù càng lâu càng tốt! Khoản bồi thường tổn thất tinh thần, một xu cũng không được thiếu."
Lúc này, Lưu Phân Hương hoàn toàn đờ đẫn.
Cô ta mới thực sự cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoảng hốt nhìn về phía chồng mình: "Tôi... tôi... !"
Trước đây bà ta đã đánh không biết bao nhiêu người, thậm chí còn khiến người ta tàn phế, nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vậy mà hôm nay, chỉ vì tát hai cái, bà ta lại bị kết tội đánh trọng thương và phải ngồi tù sao?!
"Chồng ơi, anh nói gì đi! Em không muốn vào tù, em chỉ đánh cái thằng ranh con đó hai bạt tai mà thôi... !"
Bà ta còn chưa nói xong, Tưởng Trọng đã vung tay tát mạnh vào mặt bà ta, giận dữ quát: "Bà có biết mình đã đánh ai không? Người của Phó tổng mà bà cũng dám động vào?!! Dù có bán cả gia sản cũng không đền nổi! Cả ngày chẳng làm được việc gì, chỉ biết gây họa cho tôi!"
Lưu Phân Hương ôm lấy gương mặt béo phì bị đánh sưng lên, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Tưởng Trọng quay sang Phó Đình Uyên, cung kính nói: "Chỉ cần Phó tổng không liên lụy đến người khác, bà ta tùy theo các ngài xử lý."
Phó Đình Uyên híp mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: "Ông đúng là một kẻ biết tùy thời ứng biến đấy!"
Tưởng Trọng lập tức cúi thấp người, khom lưng một cách kính cẩn: "Dù bà ta là vợ tôi, nhưng tôi vẫn phân rõ đúng sai."
Cẩm Triêu Triêu nhìn về phía Lưu Phân Hương.
Bốn mắt giao nhau, đối phương như bị sét đánh giữa trời quang.
Ngay khoảnh khắc đó, những lời mà Cẩm Triêu Triêu từng nói vang lên trong đầu bà ta như một đòn giáng mạnh, khiến đầu óc bà ta trống rỗng.
Một ý nghĩ kinh hoàng bùng nổ trong đầu bà ta.
Sự cưng chiều mà bà ta tưởng... hóa ra lại là một con dao để loại bỏ bà ta?