Chương 48: Quẻ vô tử

Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần

Dịch Tiểu Thăng 16-08-2025 08:12:20

Phó Đình Uyên cũng không ngờ Cẩm Triêu Triêu lại bổ nhào vào mình như vậy. Anh bị cô đụng ngã xuống giường, hai người vô tình chạm môi. Hương thơm mát lạnh thoang thoảng lan tỏa trên môi, khiến tim anh tê dại như có dòng điện chạy qua... Cẩm Triêu Triêu hoàn toàn sững sờ, đến khi phản ứng lại, cô vội vàng đứng dậy, lùi về sau mấy bước. Phó Đình Uyên cứng đờ cả người, ngồi dậy. Anh phát hiện chóp mũi vẫn còn vương lại mùi hương kỳ lạ, tựa như hơi thở của mùa xuân, như đất trời bừng tỉnh, hoa cỏ khoe sắc, hương thơm thanh khiết mà mơ hồ như bao bọc lấy anh. Cẩm Triêu Triêu ngượng ngùng cười khẽ: "Tôi còn có việc, đi trước đây." Phó Đình Uyên nhìn theo bóng lưng cô vội vã rời đi, đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trên eo cô. Vừa rồi, hình như anh đã ôm lấy vòng eo ấy, vừa nhỏ nhắn vừa mềm mại... Trong lòng như có chiếc lông vũ khẽ lướt qua, một cảm giác tê dại len lỏi khắp tứ chi, khiến đầu óc anh thoáng chốc mơ màng, đồng thời một cảm xúc kỳ lạ như niềm vui nho nhỏ len lỏi vào tim. - Cẩm Triêu Triêu nhanh chóng quay về phòng, nằm dài trên giường. Hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi, cô bỗng thấy hai má nóng bừng. Vẻ mặt của Phó Đình Uyên lúc ấy là sao chứ? Chê cô sao? Nếu chê cô thì sao còn kéo cô lại? Là anh còn điều gì chưa nói, hay đơn giản chỉ là cố ý trêu đùa cô? Cô nhớ lại những lời anh đã nói khi họ đăng ký kết hôn... Cẩm Triêu Triêu lắc mạnh đầu, ép bản thân không được nghĩ lung tung. Dù sao anh cũng đã từng nói không thích cô. Hiện tại có thể chung sống hòa bình đã là tốt lắm rồi. Mặc dù chuyện ngoài ý muốn vừa rồi khiến cô có hơi rối loạn tâm trạng, nhưng không thể vì thế mà suy nghĩ linh tinh. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Cẩm Triêu Triêu đưa Tư Minh Dạ đến "Thiên Hạ Đệ Nhất Toán!" Bạch Dạ Hi thấy cô đến, liền "chậc" một tiếng: "Nghe nói cô bận rộn lắm, mọi chuyện giải quyết xong chưa?" Cẩm Triêu Triêu ngồi xuống ghế chủ vị, đặt quạt xuống bàn, lắc đầu: "Chưa giải quyết hết. Lão hồ ly, ta cần ngươi giúp một việc." Bạch Dạ Hi cau mày đến mức mặt nhăn thành một đống: "Trực giác của ta mách bảo chuyện cô nhờ lần này tuyệt đối không phải chuyện tốt." Cẩm Triêu Triêu nheo mắt cười: "Trực giác của ngươi sai bét rồi." Bạch Dạ Hi trợn trắng mắt: "Nói thẳng đi, chuyện gì?" "Ta muốn ngươi chạy khắp cả nước, điều tra xem còn khe nứt thời không nào không." Nghe xong, Bạch Dạ Hi suýt nhảy dựng lên phản đối: "Cẩm Triêu Triêu, có phải cô muốn dồn ta vào chỗ chết không? Cả nước rộng lớn như vậy, chạy hết một vòng thì chân hồ ly của ta cũng tàn phế mất!" Cẩm Triêu Triêu ung dung tựa vào ghế: "Không muốn chân hồ ly của ngươi phế thì tự tìm cách đi. Nếu làm xong chuyện này, ta ghi công đức cho ngươi." Bạch Dạ Hi vốn còn đang cự tuyệt, nghe vậy lập tức đổi giọng: "Vậy còn tạm được!" Hắn cầm ấm trà lên định rót nước uống. Cẩm Triêu Triêu gõ bàn: "Còn không mau đi?" Bạch Dạ Hi vừa rót nước vừa lẩm bẩm: "Cẩm Triêu Triêu, cô đừng có quá đáng. Đối xử với ta như tiểu nhị trong quán trà còn chưa đủ, lại còn sai bảo ta tới lui như chó." Cẩm Triêu Triêu giải thích: "Ngươi đi sớm, phát hiện sớm, giải quyết sớm. Nếu ta không xử lý kịp thời, công sức của ngươi cũng sẽ đổ sông đổ bể." Bạch Dạ Hi uống xong chén trà, bứt hai sợi lông từ trên người xuống đưa cho cô: "Ta đi đây. Nếu tìm thấy nơi nào có vấn đề, ta sẽ truyền tin cho cô qua những sợi lông này." Cẩm Triêu Triêu nhận lấy, phất tay tạm biệt. Tư Minh Dạ đứng bên cạnh, thấy cô nhíu mày suy tư, chủ động nói: "Chị ơi, em có thể giúp chị chuyện gì không?" Cẩm Triêu Triêu đưa tay nhéo má cậu: "Minh Dạ còn nhỏ, chưa giúp chị được đâu. Cứ học hành chăm chỉ, mệt thì chơi đồ chơi, xem tivi cũng được." Tư Minh Dạ mím môi, không nói thêm gì. Cậu biết mình còn nhỏ, chưa thể san sẻ gánh nặng với chị, vậy nên cậu sẽ cố gắng học tập để nhanh chóng trưởng thành. Chỉ khi lớn lên, cậu mới có thể giúp chị gánh vác những muộn phiền. Cẩm Triêu Triêu thấy cậu cúi đầu đầy thất vọng, bèn ho nhẹ một tiếng: "Pha trà cho chị đi, chị thấy em học pha trà rất giỏi đấy." Đôi mắt Tư Minh Dạ lập tức sáng lên. Cậu cẩn thận đun nước, làm theo đúng trình tự mà Cẩm Triêu Triêu đã dạy để pha trà. Cẩm Triêu Triêu dựa vào ghế, mỉm cười hài lòng. Đứa trẻ này, dù bị số phận an bài nhiều đau khổ, nhưng chỉ cần có người dìu dắt đúng cách, cậu vẫn có thể trở thành một người ấm áp, ngoan ngoãn. Ma thần, vốn không phải sinh ra đã ác. Việc cậu bị chọn làm vật chứa của ma thần cũng là một bi kịch của số mệnh. May mà cô có thể bảo vệ cậu, mong rằng cậu sẽ cảm nhận được sự ấm áp của thế gian này. Lúc Cẩm Triêu Triêu đang nhâm nhi chén trà, chuông gió trước cửa lại vang lên. Lần này, người bước vào là một đôi vợ chồng. Người đàn ông mặc vest chỉn chu, trông rất gọn gàng, còn người phụ nữ hơi đầy đặn, mặc váy đỏ, trên tay xách túi xách hàng hiệu trị giá cả trăm triệu, ngón tay đeo nhẫn kim cương đắt đỏ. Họ khoảng ngoài ba mươi, người đàn ông vào trước rồi nắm tay vợ cùng bước vào. Nhìn thấy Cẩm Triêu Triêu, họ thoáng sững sờ như bao người khác rồi mới từ từ tiến lên. "Thưa thầy, ở đây có thể xin quẻ không?" Người đàn ông chủ động hỏi. Cẩm Triêu Triêu gật đầu: "Có thể, mời hai vị ngồi." Hai vợ chồng ngồi vào chỗ. Cẩm Triêu Triêu lấy ống xăm bên cạnh, đưa cho họ: "Hai vị muốn xin điều gì, chỉ cần lặng lẽ cầu nguyện trong lòng là được." Người đàn ông nhìn sang vợ: "Em xin đi." Người phụ nữ chần chừ hồi lâu rồi mới rút ra một thẻ xăm. Trên thẻ viết bốn chữ: Cô, Thuận, Thịnh, Suy. Cẩm Triêu Triêu nhận lấy, nhìn người phụ nữ: "Thiên đình đầy đặn, địa các vuông tròn, nhưng nhân trung bằng phẳng, ngọa tàm sưng phồng, miệng không có đường nét rõ ràng, đây là tướng vô tử." "Vừa vặn quẻ cô này bắt đầu bằng chữ Cô, nấm là loài thực vật không có hạt, định trước rằng cô sẽ không thể có con." Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt. Cô đến đây để xin quẻ, chỉ muốn biết khi nào mình có thể mang thai. Cô đã đi khám rất nhiều bác sĩ, thử qua đủ phương pháp điều trị, chịu đựng vô số đau đớn, nhưng vẫn không thể sinh ra một đứa con thuộc về mình. Cuối cùng, cô chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào thần linh. Thế nhưng giờ đây, ngay cả thần linh cũng dập tắt tia hy vọng cuối cùng của cô. Người phụ nữ bật khóc ngay tại chỗ. Người đàn ông bên cạnh luống cuống không biết làm gì, chỉ có thể ôm lấy cô, liên tục an ủi: "Nhã Nhã, không sao đâu. Đời này, anh có em là đủ rồi." Nhìn qua cũng thấy, anh thực sự yêu thương người phụ nữ này. Khi quan sát kỹ, Cẩm Triêu Triêu phát hiện trên sống mũi của người đàn ông có một nốt ruồi đen, đây cũng là tướng vô tử, khắc con. Tuy nhiên, tướng mạo của hai người đều mang phúc khí, ánh mắt hiền hòa, không phải kẻ gian ác. Có lẽ việc không con của họ là do tổ tiên từng làm điều thất đức, khiến đời sau phải chịu nghiệp báo. Lúc này, người đàn ông mới định thần lại, tiếp tục hỏi: "Thưa thầy, vậy ba chữ còn lại có ý nghĩa gì?" Cẩm Triêu Triêu trả lời đúng sự thật: "Hai người sẽ giàu sang phú quý trong một thời gian dài, nhưng đến cuối đời tất sẽ suy vong." Tin tức này còn khiến hai vợ chồng kinh hoàng hơn cả việc không có con. Người phụ nữ thậm chí quên mất khóc lóc, ngẩng đầu nhìn Cẩm Triêu Triêu, gương mặt đầy đau thương.