Chương 50: Giữa chúng ta, không cần khách sáo như vậy!

Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần

Dịch Tiểu Thăng 16-08-2025 08:12:20

Cẩm Triêu Triêu nhẹ nhàng vỗ vai Thịnh Tương Di: "Những gì tôi có thể làm chỉ đến đây thôi, phần còn lại phải xem hai người xử lý thế nào." Thịnh Tương Di quả quyết nói: "Tôi nhất định sẽ đối xử với đứa trẻ này như con ruột. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã rất thích thằng bé rồi." Cẩm Triêu Triêu hài lòng gật đầu: "Cô thích là tốt rồi!" Những chuyện sau đó không còn liên quan đến cô nữa. Khi cô rời khỏi cô nhi viện, sắc trời đã bị bóng tối bao trùm, ánh đèn rực rỡ thắp sáng cả thành phố về đêm, cảnh sắc vẫn rực rỡ đầy màu sắc. Bạch Dạ Hi không có ở đây, Cẩm Triêu Triêu quay lại cửa tiệm, đặt kết giới để tránh bị kẻ khác quấy phá, sau đó mới chuẩn bị về nhà. Vừa về đến nhà họ Phó, cô đã thấy bảo mẫu đưa đến hai tấm thiệp mời. "Phó phu nhân, đây là thiệp mời Thẩm tiểu thư gửi đến, mời cô tham gia buổi tụ họp danh viện lúc 10 giờ 30 sáng ngày kia." "Còn đây là thiệp của nhà họ Lãnh, mời cô và Phó tiên sinh tham dự tiệc thọ của ông cụ nhà họ vào trưa mai." Cẩm Triêu Triêu cầm lấy thiệp của nhà họ Lãnh, chợt nhớ ra trong điện thoại có một tin nhắn: "Ba ngày nữa là thọ 90 tuổi của ông nội tôi, ba mẹ muốn mời cô đến tham dự. Mong Cẩm tiểu thư nể mặt." Tin nhắn không có tên người gửi, cô cũng không để ý lắm. Thì ra là Lãnh Vũ nhắn tin. Cô nhìn qua thiệp mời của Thẩm Ngọc Lan rồi nói với quản gia: "Tiệc thọ nhà họ Lãnh vào ngày mai, buổi tụ họp danh viện nhà họ Thẩm vào ngày kia, tôi đã biết rồi." Bảo mẫu gật đầu, mang thiệp mời vào phòng của cô. Đúng lúc đó, Phó Tiểu An đột nhiên nhảy ra từ cửa: "Chị dâu, lâu quá không gặp nha!" Cẩm Triêu Triêu nhướng mày: "Về nhanh vậy? Không phải em nói có khóa học ở nước ngoài sao? Mới đi được mấy ngày mà?" Phó Tiểu An cười hì hì, khoác tay cô: "Chắc chắn là do em thông minh xuất chúng, giải quyết mọi việc xong mới có thể về sớm chứ sao!" "Nhớ chị dâu muốn chết luôn đó!" Cẩm Triêu Triêu vỗ nhẹ vai cô: "Nặng hơn rồi đấy, lại tăng cân à?" Phó Tiểu An lập tức xua tay: "Không hề! Em không quen ăn đồ nước ngoài nên gầy đi rồi ấy chứ." Cô nhóc nói không ngừng, giọng ríu rít như chim sẻ. Cẩm Triêu Triêu nhìn cô, nhận ra sắc mặt hồng hào, ánh mắt long lanh hạnh phúc, bèn cười nói: "Em đang yêu à?" Phó Tiểu An lập tức hóa đá, kinh ngạc thốt lên: "Cái này mà chị dâu cũng nhìn ra được sao?" Cẩm Triêu Triêu nhún vai: "Không ai có thể qua mắt được chị." Phó Tiểu An mím môi, cười ngượng ngùng: "Là đàn anh của em, lần này bọn em cùng ra nước ngoài học nên có cơ hội tìm hiểu nhau." Cô ấy hào hứng lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh và đưa đến trước mặt Cẩm Triêu Triêu: "Chị dâu, chị xem... anh ấy có đẹp trai không?" Cẩm Triêu Triêu quan sát chàng trai trong ảnh. Khoảng 22 tuổi, chân mày lá liễu thiên về phát đạt, dái tai thiên về phú quý, mắt chim sẻ thiên về tín nghĩa. Dái tai dày tròn, cao hơn chân mày, lại áp sát đầu, có dái tai đầy đặn. Cứng cáp hồng hào, vững chãi, phú quý hiển vinh. Mắt chim sẻ phú quý phát đạt, đường nét thanh tú dài rộng, cả đời trọng tín nghĩa, trung thành. Khi còn trẻ tuy bình lặng, nhưng hậu vận chắc chắn hưng thịnh. Nói cách khác, chàng trai này là người giữ chữ tín, nhân hậu lương thiện, tuổi trẻ bình thường nhưng càng về sau càng thành công. Nếu cố gắng, có thể vươn đến vị trí như Trương Dịch Hoa. Cẩm Triêu Triêu giơ ngón tay cái lên: "Mắt nhìn không tệ!" Phó Tiểu An nghe lời khen thì vui sướng như nở hoa trong lòng, nhưng có chút ngại ngùng: "Lần trước em gặp tai nạn xe cũng là vì anh ấy đó. May mà có chị giúp, em mới tránh được một kiếp nạn." Cẩm Triêu Triêu sững lại, nhìn cô đầy nghi hoặc. Sau đó, cô bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Có một tin không tốt, em có muốn nghe không?" Phó Tiểu An lập tức nắm chặt tay cô, căng thẳng chờ đợi. Rất lâu sau, cô mới khó khăn lên tiếng: "Chị muốn nói... anh ấy không phải chân mệnh thiên tử của em?" Cẩm Triêu Triêu gật đầu: "Anh ta là chân mệnh thiên tử của em, nhưng em lại không phải chân mệnh thiên tử của anh ta. Nếu hai người cố chấp ở bên nhau, anh ta sẽ không đạt được vinh hoa phú quý." Phó Tiểu An vội bịt tai, không muốn nghe tiếp. "Chị dâu, bọn em mới chỉ vừa thích nhau thôi ... Em không muốn nghe mấy chuyện đó." Cẩm Triêu Triêu cười: "Vậy thì cứ tiếp tục yêu đương đi. Chọn thế nào cũng đúng. Nếu anh ta cưới em, hai người vẫn có thể giàu có. Nhưng nếu anh ta không cưới em, anh ta sẽ đạt được vinh quang tột đỉnh, chỉ là tình cảm có hơi cô đơn." Phó Tiểu An nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tốt! Dù thế nào em cũng thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy. Nếu một ngày anh ấy thật sự muốn cưới người khác, lúc đó em mới tính tiếp." Cô ấy cẩn thận cất điện thoại, như đang bảo vệ báu vật. Cẩm Triêu Triêu tò mò hỏi: "Anh ta tên gì?" Phó Tiểu An tự hào đáp: "Quý Tiện Chi!" Cẩm Triêu Triêu sững lại một chút, sau đó xoa lông mày: "Em vui là được." Cô thầm nghĩ, chữ "Tiện" ngũ hành thuộc Kim, thiên về phú quý, mang ý nghĩa khiến người khác ngưỡng mộ, khao khát có được. E rằng xung quanh anh ta không thiếu những đóa hoa thơm cỏ lạ, cô nhóc này đứng trước anh ta, phúc khí vẫn còn hơi mỏng. "Tiểu An, yêu đương thì được, nhưng đừng đi quá giới hạn. Anh ta không phải là người phù hợp với em nhất, hiểu không?" Cẩm Triêu Triêu nhắc nhở. Phó Tiểu An lập tức lấy tay bịt tai: "Chị dâu, em không muốn nghe đâu! Em thích anh ấy, em muốn lấy anh ấy." Cẩm Triêu Triêu bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, chắc em cũng chẳng nghe lọt lời chị đâu. Sau này nếu gặp chuyện gì không thuận lợi, cứ đến tìm chị." "Em biết chị dâu quan tâm em, em sẽ chú ý mà." Phó Tiểu An cười tít mắt, nhào tới ôm cổ Cẩm Triêu Triêu rồi mạnh dạn hôn một cái lên mặt chị. Cẩm Triêu Triêu nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Phó Tiểu An. Thật ra, cô có chút ghen tị với những cô gái bình thường. Khi còn trẻ, họ có thể thoải mái thích một người, có thể yêu đương, có thể theo đuổi chàng trai mình thích. Còn cô thì mang trên vai sứ mệnh, những năm tháng đẹp nhất đời người lại chất đầy trách nhiệm và những khổ đau cần cứu rỗi. Cô cũng muốn biết, yêu một người liệu có thực sự mang lại hạnh phúc hay không? Nhìn Phó Tiểu An như đang chìm trong bong bóng màu hồng, cô nghĩ, chắc là hạnh phúc lắm. - Sáng hôm sau. Cẩm Triêu Triêu khoác lên mình một chiếc váy dạ hội trang nhã rồi bước vào phòng khách. Hôm nay Phó Đình Uyên cũng sẽ tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Lãnh, vì vậy anh cũng ăn mặc rất chỉnh tề. Cẩm Triêu Triêu tiến đến trước mặt Phó Đình Uyên, khẽ mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, Phó tiên sinh." Phó Đình Uyên gật đầu đáp lại, ánh mắt vô thức rơi xuống vòng eo thon gọn của cô... Vẻ đẹp của Cẩm Triêu Triêu dường như không thể dùng một từ cố định nào để miêu tả. Rõ ràng cô ăn mặc rất quyến rũ, nhưng lại mang đến cảm giác thanh tao thoát tục. Khí chất cao quý trong ánh mắt khiến cô trông như một tiên nữ. Dù khoác lên người bộ trang phục nào, cô cũng có thể toát lên nét đẹp độc đáo của riêng mình. Hai người cùng bước đến xe. Cẩm Triêu Triêu vừa định cúi người nâng váy để lên xe thì đã thấy Phó Đình Uyên nhanh tay hơn, nhẹ nhàng giúp cô nâng tà váy lên. Cô hơi sững người, quay lại mỉm cười với anh: "Cảm ơn!" Gương mặt Phó Đình Uyên vẫn lạnh lùng như thường lệ, anh theo cô lên xe, ngồi xuống bên cạnh. Chiếc xe khởi động, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Bỗng nhiên, Phó Đình Uyên lên tiếng: "Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy!"