Hạng Thiên Trạch tựa lưng vào ghế, đôi mày nhíu chặt, rõ ràng không tin lời Cẩm Triêu Triêu nói.
Dục vọng của con người là thứ khó chống lại nhất, nếu không đã chẳng có nhiều kẻ biết sai mà vẫn phạm lỗi.
"Một năm. Nếu tôi thực sự có thể thay đổi, tôi sẽ chấp nhận điều kiện của cô."
Hắn cũng hiểu rõ, ham sắc có lẽ chính là kiếp nạn của đời mình.
Đã biết là kiếp nạn, vậy thì nhất định phải vượt qua.
Cẩm Triêu Triêu nhìn hắn: "Đưa tay của ngài ra!"
Hạng Thiên Trạch mở lòng bàn tay, Cẩm Triêu Triêu cầm lấy cây bút bên cạnh bàn, chấm chu sa rồi vẽ một đạo phù văn lên tay hắn.
Ngay khoảnh khắc nét bút cuối cùng khép lại, phù văn phát ra ánh sáng vàng chói mắt, nhanh chóng thẩm thấu vào cơ thể Hạng Thiên Trạch.
Hắn cảm giác linh hồn như bị một thanh sắt nung đỏ chạm vào, đau đớn đến mức không nhịn được bật ra một tiếng rên. Mãi lâu sau mới dần bình tĩnh lại.
Cẩm Triêu Triêu ung dung cầm tách trà, nhìn hắn: "Giờ ngài có thể rời đi. Một năm sau, nhớ quay lại để thực hiện lời hứa."
Hạng Thiên Trạch đứng dậy, thử cử động tay chân, phát hiện bản thân vẫn nguyên vẹn.
Nhưng cơn đau thấu tận linh hồn ban nãy lại vô cùng chân thực.
Hắn nhìn cô đầy kinh ngạc: "Cô đã làm gì?"
Cẩm Triêu Triêu đặt tách trà xuống, thản nhiên đáp: "Tôi đã phong ấn một phần sắc tâm của ngài, phần còn lại ngài tự khống chế. Nói cách khác, tôi đã giúp ngài áp chế kiếp nạn này."
Hạng Thiên Trạch nhìn cô.
Cô mỉm cười, nhưng lại có một sự xa cách khó tả, khiến người khác không thể đến gần.
Cô dường như không hề thích hắn.
Hắn nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng không khỏi sợ hãi.
May mà cuối cùng hắn đã kịp dừng lại, không làm điều gì quá đáng với cô.
"Cảm ơn Cẩm tiểu thư, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cô." Hạng Thiên Trạch ôm quyền, khẽ cúi người chào, sau đó xoay người rời đi.
Khi bước ra khỏi cửa hàng, hắn quay đầu lại, bỗng cảm thấy nơi này mang một áp lực vô hình, như có một ngọn núi đè nặng trong lòng, khiến người ta khó chịu.
Nhưng khi thu lại ánh nhìn, cảm giác đó lập tức biến mất.
Hắn xoa xoa thái dương, đứng dưới ánh nắng, tâm trạng phức tạp.
Dạo gần đây, hắn cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối nên mới đến tìm Cẩm Triêu Triêu hóa giải.
Nếu thực sự có thể vượt qua kiếp nạn này, từ nay về sau hắn nhất định sẽ thay đổi, vì nước vì dân.
Mà ngay chính hắn cũng không nhận ra, chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi, tâm thái và tư tưởng của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
-
Buổi sáng không có ai ghé đến.
Cẩm Triêu Triêu ở trong cửa tiệm, dạy Tư Minh Dạ học chữ.
Đứa nhóc này rất thông minh, chỉ cần đọc qua sách một lần là nhớ được bảy tám phần. Lần thứ hai đã quen thuộc, lần thứ ba thì có thể thuộc lòng.
Chỉ là do còn nhỏ, mới bắt đầu học viết nên chỉ riêng việc cầm bút đã phải luyện rất lâu.
Tư Minh Dạ học rất nghiêm túc, cũng vô cùng nghe lời Cẩm Triêu Triêu.
Lúc này, cậu bé ngồi bên chiếc bàn nhỏ của riêng mình, cẩn thận luyện từng nét chữ.
Cẩm Triêu Triêu nằm trên ghế lắc lư, đưa một miếng bánh hoa quế vào miệng.
Bạch Dạ Hi thì biến thành hồ ly, nằm trên ghế thái sư lim dim ngủ.
Buổi chiều, thời gian trôi qua êm đềm, tĩnh lặng.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lần này, bước vào là một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉnh tề.
Trong tay ông ta cầm một hộp quà sang trọng, ánh mắt quét khắp căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Cẩm Triêu Triêu rồi lễ phép bước tới: "Cẩm tiểu thư, tôi là quản gia nhà họ Trương, đến để thay mặt thiếu gia tặng quà cho cô."
Cẩm Triêu Triêu đứng dậy khỏi ghế lắc lư: "Anh ta thật sự gửi quà cho tôi à?"
"Thiếu gia nói mong cô đừng từ chối, đây là tấm lòng của cậu ấy."
Cô gật đầu: "Được rồi, cứ để đó đi!"
Quản gia vừa đặt hộp quà xuống, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, Cẩm Triêu Triêu nhìn thấy một làn hơi đen mờ mịt bao quanh cơ thể ông ta.
Lông mày cô khẽ nhíu lại.
Người này đang gặp tai họa có thể mất mạng.
Thấy quản gia sắp bước ra khỏi cửa, cô liền lên tiếng gọi: "Khoan đã!"
Quản gia Trương nghi hoặc quay lại: "Cẩm tiểu thư còn căn dặn gì sao?"
Cẩm Triêu Triêu đi đến bên ngăn kéo, lấy ra một lá bùa, đưa cho ông: "Gặp nhau là duyên, hôm nay tặng ông một cơ duyên."
Quản gia Trương vội vàng nhận lấy bằng cả hai tay, vô cùng cảm kích: "Cảm ơn Cẩm tiểu thư, cô thật khách sáo quá rồi."
Ông là quản gia của Trương Dịch Hoa, cũng biết rõ gia tộc này từng nhận ân huệ của Cẩm Triêu Triêu.
Giờ có thể nhận được một lá bùa từ cô, ông cảm động vô cùng.
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, quản gia Trương cẩn thận gấp lá bùa lại, nhét vào túi áo.
Trên đường về, ông ghé qua một cửa hàng trên phố thương mại để mua bánh ngọt cho phu nhân.
Khi bước xuống xe, đi gần đến cửa hàng, ông bỗng cảm thấy lá bùa trong túi đột nhiên tự bốc cháy.
Ông lập tức dừng bước, hoảng hốt thò tay vào túi.
Cùng lúc đó...
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo những tiếng hét hoảng loạn của mọi người.
Quản gia Trương cảm giác có chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt mình.
Ông ngẩng đầu, nhìn thấy ngay trước mặt, cách mình chỉ một bước chân, một người vừa rơi từ trên cao xuống, máu thịt nát bấy.
Trong lòng ông kinh hoàng tột độ.
Nếu không nhờ ông dừng lại một bước.
Vậy thì người bị đè nát chính là ông!
Nỗi sợ chưa từng có trào dâng lên, ông run rẩy lấy tay sờ vào túi áo.
Nhưng trong đó chẳng còn gì cả.
Rút tay ra, chỉ thấy một nắm tro bụi rơi xuống.
Chân quản gia Trương mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Cẩm Triêu Triêu đã cứu ông.
Cô là ân nhân cứu mạng của ông!
-
Cẩm Triêu Triêu mở hộp quà của Trương Dịch Hoa.
Bên trong là một chiếc điện thoại mới tinh, cùng với một tấm séc.
Trên tấm séc ghi đúng số tiền một trăm ngàn 8 trăm.
Cô lập tức bỏ tấm séc vào thùng quyên góp, sau đó cầm hộp điện thoại lên, suy nghĩ một lúc.
Nhìn chiếc điện thoại cũ của mình, cô chợt đổi ý.
Dùng đồ miễn phí thì tội gì mà không nhận?
Cô mở hộp, phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại màu hồng, không giống bất kỳ thương hiệu nào trên thị trường.
Mở máy rất nhanh.
Chức năng đầy đủ, cô nghịch một chút đã thành thạo.
Bạch Dạ Hi ngồi bên cạnh nhìn đầy ao ước: "Cẩm Triêu Triêu, mua cho ta một cái nữa đi!"
Hắn chán sắp chết luôn rồi.
Cô đứng dậy, mỉm cười nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi đi mua sắm, muốn gì cũng chiều ngươi!"
Bạch Dạ Hi đã cho cô nhiều bảo vật đồ cổ như vậy.
Chút nguyện vọng nhỏ này, cô có thể chiều theo hắn.
Lúc chiều cô bấm tay tính toán, hôm nay cũng không có ai hữu duyên.
Cô dứt khoát đóng cửa, đưa Tư Minh Dạ và Bạch Dạ Hi đi trung tâm thương mại.