Chương 47: Phó tiên sinh, dáng người của ngài đẹp thật!
Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần
Dịch Tiểu Thăng16-08-2025 08:12:20
Cẩm Triêu Triêu xoa đầu cậu bé, khẽ mỉm cười: "Chị đã về rồi đây, Minh Dạ ở nhà có ngoan ngoãn học bài không?"
Tư Minh Dạ gật đầu lia lịa, vui vẻ lấy bài tập mình đã viết ra khoe với cô.
Cẩm Triêu Triêu nhận ra chỉ trong một ngày, nét chữ của cậu bé đã tiến bộ rõ rệt, các nét bút ngay ngắn, thẳng hàng.
Được khen ngợi, Tư Minh Dạ cười tươi rạng rỡ.
Ngồi trên ghế sofa, Phó Đình Uyên muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Minh Dạ càng lúc càng tối sầm.
Thằng nhóc này, đã sáu tuổi rồi mà còn ôm eo con gái nhà người ta!
Sớm muộn gì anh cũng phải tống cổ nó ra khỏi nhà.
Cẩm Triêu Triêu dắt tay Tư Minh Dạ, quay sang nói với Phó Đình Uyên: "Tôi về phòng nghỉ đây, tối qua bận rộn cả đêm, mệt chết rồi."
Những lời Phó Đình Uyên định nói lập tức bị nuốt ngược vào trong.
Anh nghiến răng, cơn tức nghẹn trong ngực xoay vòng một lượt rồi quay lại dạ dày.
Cảm giác bực bội này khiến anh bất giác muốn nổi nóng.
Rõ ràng vừa rồi còn lo lắng không yên, vậy mà bây giờ cảm xúc ấy như một quả bom sắp nổ tung.
-
Về đến phòng, Cẩm Triêu Triêu thắp hương cho bà nội.
Nghe cô kể lại chuyện tối qua, bà nội nghiêm túc nói: "Vết nứt không gian mỗi lần xuất hiện sẽ không chỉ có một nơi. Cháu hãy dưỡng sức cho tốt, sau này chắc chắn còn có người tìm đến cháu."
Chuyện này, cứ ba mươi năm sẽ xảy ra một lần.
Và số lượng vết nứt sẽ không dưới mười cái.
Dĩ nhiên, chúng sẽ không xuất hiện đồng loạt mà xảy ra theo từng đợt.
Cẩm Triêu Triêu nhíu mày lo lắng: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Nếu vết nứt không gian không được phát hiện và sửa chữa kịp thời, chúng sẽ ngày càng mở rộng, cuối cùng sẽ dẫn đến thảm họa động đất."
Nghe thấy lời bà nội, lông mày Cẩm Triêu Triêu càng cau chặt hơn.
Cô sống trên mảnh đất này, lại mang trên vai trách nhiệm.
Sự tàn phá của động đất, cô hiểu rõ hơn ai hết.
"Vậy phải làm sao đây?" Cô ủ rũ hỏi.
Bà nội lắc đầu: "Không có cách nào khác, chỉ có thể trông chờ vào việc có ai đó phát hiện ra vị trí của các vết nứt."
Thế giới rộng lớn như vậy, dù có tài năng siêu phàm cũng không thể tìm kiếm từng tấc đất một.
Nếu tìm thấy, Cẩm Triêu Triêu có thể kịp thời vá lại, tránh được tai họa.
Nếu không tìm thấy, đó chính là số mệnh.
Tắm rửa xong, Cẩm Triêu Triêu mặc váy ngủ, ngồi trên sofa mở điện thoại.
Lúc này cô mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
Nhờ chiếc điện thoại thông minh có pin cực kỳ bền, dù ra ngoài lâu như vậy mà vẫn còn đến 90% pin.
Người nhắn tin chỉ là một dãy số xa lạ, không có lưu tên, cũng không biết là ai.
Cô lướt qua một lượt, thấy toàn những tin không quan trọng nên cũng không để tâm.
Dù bà nội đã nói họ không thể làm gì với vết nứt không gian, nhưng cô vẫn không cam lòng từ bỏ.
Cô thay một chiếc sườn xám tay bồng màu be rồi chọn một chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ tủ trang sức.
Chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của Huyền Môn, viên đá xanh biếc to như trứng chim bồ câu, lịch sử lâu đời, trên thế gian có một không hai.
Khi đeo vào, cả người cô toát lên một khí chất quý phái khó diễn tả bằng lời.
"Cốc cốc cốc!"
Phó Đình Uyên đang thay đồ, nghe tiếng gõ cửa liền cau mày.
Anh khoác lại áo sơ mi, bước tới mở cửa.
Tưởng là người giúp việc, không ngờ trước mặt lại là Cẩm Triêu Triêu trang nhã và thanh lịch đứng đó.
Mà anh, áo sơ mi chưa cài, để lộ lồng ngực rắn chắc, tám múi cơ bụng gọn gàng, từng đường nét hoàn mỹ kéo dài xuống tận thắt lưng quần tây.
Cẩm Triêu Triêu trợn tròn mắt, ngạc nhiên giơ hai tay ôm lấy má như thể cả người cô đang bốc cháy.
Cô lắp bắp nói: "Phó tiên sinh, dáng người của ngài đẹp thật!"
Phó Đình Uyên: "... ?"
Một luồng khí nóng từ bụng dưới bốc thẳng lên đỉnh đầu, rồi tràn xuống đôi tai, khiến vành tai anh đỏ bừng như tôm luộc.
Anh nhanh chóng đóng sầm cửa lại, gương mặt lạnh lùng tuấn tú cũng ửng đỏ.
Anh không ngờ Cẩm Triêu Triêu lại đến gõ cửa.
Càng không ngờ, khoảnh khắc ấy cô lại đẹp đến vậy.
Vốn dĩ cô đã có khí chất thanh cao thoát tục, nay mặc chiếc sườn xám mang phong cách cổ điển, càng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, vòng eo nhỏ nhắn đến mức có thể ôm trọn trong tay, làn da trắng như ngọc.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đôi mắt long lanh của cô đối diện với anh, giống như một kẻ khát nước lâu ngày gặp được suối mát, vô thức bị cuốn hút, khiến người ta say mê đến điên cuồng.
Anh kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô, bị khí chất của cô mê hoặc, lại bị câu nói kia làm cho bối rối.
Cẩm Triêu Triêu chớp chớp hàng mi dài, nhìn cánh cửa đã đóng chặt.
Cô thấy rõ tai Phó Đình Uyên đỏ lên.
Chẳng phải chỉ nhìn bụng anh một cái thôi sao, có cần phản ứng mạnh vậy không?
"Cốc cốc cốc!"
Cô vốn đến tìm anh để bàn chuyện quan trọng, chưa nói xong tất nhiên sẽ không đi ngay.
Phó Đình Uyên nhanh chóng mặc đồ chỉnh tề, cài hết cúc áo rồi mới mở cửa.
Lúc này, anh đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.
"Tôi có chuyện muốn bàn với anh." Cẩm Triêu Triêu nhanh chóng vào chủ đề chính.
Phó Đình Uyên trầm giọng đáp: "Cô nói đi."
Cẩm Triêu Triêu ung dung bước vào phòng, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ.
Cô dựa lưng vào ghế, mắt đối mắt với Phó Đình Uyên: "Tối qua tôi đi xử lý vết nứt không gian, may mà đến kịp nên vấn đề không quá nghiêm trọng. Nhưng cứ ba mươi năm, vết nứt không gian sẽ xuất hiện, và không bao giờ chỉ có một nơi. Nếu không lấp kịp thời, sau này sẽ gây ra thảm họa động đất."
Phó Đình Uyên ngồi trên giường, nhíu mày: "Cô nói với tôi những điều này để làm gì?"
Cẩm Triêu Triêu nói thẳng: "Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi nghĩ cách, trong một năm tới, tìm kiếm tin tức về vết nứt không gian trên toàn thế giới, có gì lập tức báo cho tôi."
Phó Đình Uyên cau mày: "Toàn thế giới?"
"Đúng vậy, vết nứt có thể xuất hiện ở bất cứ đâu."
Phó Đình Uyên đen mặt: "Thế giới rộng lớn thế này, chẳng khác nào mò kim đáy bể."
Cẩm Triêu Triêu thở dài: "Tôi chỉ không muốn có quá nhiều người thiệt mạng. Nếu có thể biết trước, xem như chúng ta đã làm được chút gì đó cho thế giới. Nếu không ngăn được, vậy thì đành chấp nhận số phận."
Thấy cô nghiêm túc, Phó Đình Uyên gật đầu: "Tôi sẽ ra lệnh cho người của mình, nhờ bạn bè hỗ trợ thu thập thông tin."
Cẩm Triêu Triêu đứng dậy, đi đến trước mặt Phó Đình Uyên, cúi người thật sâu: "Phó tiên sinh, cảm ơn anh!"
Phó Đình Uyên thấy cô nghiêm túc cúi đầu cảm ơn như vậy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác phức tạp, ngổn ngang trăm mối.
Giữa bọn họ, dường như ngoài sự khách sáo ra thì chẳng còn gì khác.
Cẩm Triêu Triêu cúi chào xong liền định quay người rời đi.
Phó Đình Uyên nhìn theo bóng lưng thướt tha của cô, đột nhiên vươn tay giữ chặt lấy cổ tay cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh rất muốn nói với cô giữa họ không cần phải khách sáo như vậy.
Nhưng Cẩm Triêu Triêu hoàn toàn không kịp đề phòng, bị anh kéo lại, cơ thể theo quán tính mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lồng ngực anh.