Chương 37: Nói đi, bao nhiêu tiền thì có thể dàn xếp riêng?

Cô Vợ Đáng Yêu Bói Toán Như Thần

Dịch Tiểu Thăng 16-08-2025 08:12:21

Vừa đến cổng trường, Cẩm Triêu Triêu đã thấy một đám người tụ tập, dường như đang hóng chuyện gì đó rất thú vị. "Đứa trẻ này quá đáng thật đấy! Dám đánh con trai nhà họ Tưởng. Đáng đời bị Tưởng phu nhân dạy dỗ! Tôi thấy ngày mai trường học này không chứa nổi nó đâu." "Đúng thế! Nghe nói nó chỉ là học sinh mới chuyển đến thôi." Cẩm Triêu Triêu ra hiệu cho tài xế đỗ xe bên đường, sau đó tách đám đông đi tới. Trước cổng trường, các phụ huynh vây thành một vòng tròn, chỉ trỏ bàn tán về sự việc bên trong. "Tưởng phu nhân nổi tiếng nóng nảy và ngang ngược. Lần này thì hay rồi, đứa trẻ kia chắc bị đánh đến nửa sống nửa chết." "Tôi nghĩ dù có bị đánh, người nhà nó cũng không dám hé răng đâu! Dù sao nhà họ Tưởng cũng có thế lực lắm." Giữa đám đông, một người phụ nữ mập mạp, đeo đầy trang sức quý giá, đang hung dữ túm lấy cổ áo một đứa trẻ, tát liên tiếp hai cái mạnh bạo. "Thằng nhãi con, mày dám đánh con trai tao à? Tao sẽ khiến cả nhà mày phải trả giá!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi quát lên. Chỉ một ánh nhìn, Cẩm Triêu Triêu đã nhận ra đứa bé đang bị đánh chính là Tư Minh Dạ nhỏ bé. Cô lập tức chen vào, bước nhanh lên phía trước, nắm chặt cổ tay của người phụ nữ kia khi bà ta định vung thêm một cái tát nữa. Chỉ dùng một chút lực, cô đẩy bà ta ngã nhào xuống đất. "Tư Minh Dạ!" Cẩm Triêu Triêu chạy tới ôm lấy cậu bé, thấy gò má cậu đỏ ửng, sưng tấy, khóe miệng còn rỉ ra một chút máu. Hiển nhiên, người đàn bà kia đã ra tay không chút nương tình. Nhìn thấy Cẩm Triêu Triêu, đôi mắt u tối của Tư Minh Dạ lóe lên một tia căng thẳng. Cậu bé vội giải thích: "Chị ơi, là bạn nhỏ đó đánh em trước, em chỉ đẩy cậu ta thôi." Cẩm Triêu Triêu nhìn sang người phụ nữ béo. Bà ta vì thân hình đồ sộ nên phải mất một lúc mới lồm cồm bò dậy. Thấy Cẩm Triêu Triêu che chở cho Tư Minh Dạ, bà ta lập tức nổi trận lôi đình: "Cô là phụ huynh của thằng nhãi này đúng không? Nó đánh con trai tôi! Hôm nay nếu cô không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời khỏi đây!" Cẩm Triêu Triêu cười lạnh: "Hôm nay chuyện này nhất định phải tính toán rõ ràng." Cô lập tức rút điện thoại gọi cảnh sát. - Tại văn phòng hiệu trưởng. Cẩm Triêu Triêu nghiêm giọng: "Mở camera giám sát! Tôi muốn xem toàn bộ sự việc." Cô không mù quáng bênh vực Tư Minh Dạ. Thể chất cậu bé đặc biệt, có thể không được lòng người khác. Nhưng trước khi biết rõ sự thật, cô không thể đảm bảo cậu đúng. Đồng thời, cô cũng không thể để cậu bị vu oan hoặc bị bắt nạt vô lý. Người phụ nữ béo đứng đó với thái độ hung hăng, tay dắt theo một cậu nhóc khoảng sáu, bảy tuổi. Cậu bé kia mũm mĩm, quần áo lấm lem bùn đất, trông cực kỳ nhếch nhác. Bà ta cười nhạt: "Được thôi, cứ xem đi! Con tôi ngã xuống bùn lầy lội thế này, tôi không chỉ muốn xem camera mà còn muốn đưa nó đi bệnh viện kiểm tra." Hiệu trưởng toát mồ hôi hột, đành sai người đi trích xuất camera. Chẳng bao lâu, đoạn video giám sát được chiếu lên màn hình lớn trong văn phòng. Trong video, Tư Minh Dạ đang ngồi chơi với đất trong vườn trường. Bỗng dưng, một cậu nhóc mập tiến đến, đột ngột đẩy cậu ngã nhào vào bồn hoa. Tư Minh Dạ đứng dậy, cả hai xảy ra tranh cãi. Cậu nhóc mập tức giận, liền dùng cành cây quất mạnh vào cánh tay Tư Minh Dạ. Cậu bé nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng không thể chịu đựng nữa, ra tay khống chế đối phương, đè cậu nhóc mập xuống đất. Đến đây, Tư Minh Dạ vẫn chưa đánh cậu nhóc kia mà chỉ giữ chặt để cậu ta không thể tiếp tục ra tay. Cẩm Triêu Triêu "bốp" một tiếng khép cây quạt trong tay lại, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ béo. "Chắc bà đã nghe câu ai gây chuyện trước, kẻ đó mới là kẻ đáng trách rồi nhỉ? Con bà là người ra tay bắt nạt em trai tôi trước. Còn bà, là một người trưởng thành đầu óc biết suy nghĩ, lại không phân rõ đúng sai mà động tay động chân với một đứa trẻ. Chuyện này hôm nay chưa xong đâu!" Người phụ nữ béo lườm con trai mình, trong lòng biết rõ chuyện này bà không chiếm lý lẽ. Nhưng ở thành phố này, bà ta chưa bao giờ sợ ai cả. Con trai bà luôn được cưng như cưng trứng. Vậy mà đứa nhóc kia dám đè nó xuống đất! Cơn giận này, bà ta nhất định phải xả ra thay con trai. Dù có cảnh sát đến, bà cũng chẳng lo lắng. Cảnh sát rất nhanh đã có mặt. Cẩm Triêu Triêu biết có những người chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ. Người phụ nữ ngang ngược thế này, ai biết đã bắt nạt bao nhiêu người rồi. Loại người như bà ta, chính là cần được dạy dỗ một bài học! Tư Minh Dạ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ béo, ánh mắt dần trở nên u tối, tràn ngập oán hận. Cẩm Triêu Triêu nhận ra điều đó, liền nhẹ nhàng vuốt má cậu bé, dịu dàng nói: "Minh Dạ đừng sợ! Trên thế gian này, không ai có thể bắt nạt em được. Là chị không tốt, đã không bảo vệ em chu đáo." Nhìn vào ánh mắt ấm áp của Cẩm Triêu Triêu, sự căm phẫn trong lòng Tư Minh Dạ dần tan biến. Ngay giây sau, nước mắt cậu bé trào ra như những hạt đậu rơi xuống. "Chị ơi, chị không giận em gây rắc rối cho chị sao?" Cậu không nhớ quá khứ của mình, nhưng khi bị bắt nạt, cậu cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Sự căm hận ấy là thứ cảm xúc cậu không thể kiểm soát được. Cẩm Triêu Triêu xoa đầu cậu, nghiêm túc nói: "Sao chị có thể giận em được chứ? Em là người thân của chị. Hơn nữa, em không hề làm sai." Đôi mắt Tư Minh Dạ chợt sáng lên, như một nhành cỏ khô hạn được tưới mát, tràn đầy sức sống. Người phụ nữ béo khinh thường nhìn Cẩm Triêu Triêu rồi quay sang cảnh sát nói: "Đội trưởng Bùi, chẳng qua chỉ là chuyện con nít đánh nhau. Giờ đã giải quyết xong, cô ta làm quá lên thôi, làm phiền các anh rồi." Đội trưởng Bùi cười nhạt: "Tưởng phu nhân, bà không phải người báo án nên chuyện này chúng tôi vẫn phải làm việc với người có liên quan." Sau đó, anh quay sang Cẩm Triêu Triêu, lịch sự nói: "Cô là Cẩm tiểu thư đúng không? Cô đã báo án, vậy mời cô về đồn một chuyến." Lưu Phân Hương trừng mắt nhìn đội trưởng Bùi, đầy giận dữ. Đồn cảnh sát sao lại có một người trẻ tuổi không biết nhìn sắc mặt như vậy? Hắn có biết bà ta là ai không? Cẩm Triêu Triêu vốn nghĩ muốn xử lý người phụ nữ này sẽ phải tốn không ít công sức. Không ngờ, viên cảnh sát trẻ tuổi kia lại là một người rất chính trực. Bùi Hoàn đã từng xử lý vài vụ gây rối của Lưu Phân Hương trước đây, lần nào cũng là bà ta bắt nạt người khác rồi dùng tiền dàn xếp. Bà ta ỷ vào việc mình có tiền, hoàn toàn coi thường pháp luật. Anh đã sớm chướng mắt bà ta. Chỉ là những người bị hại trước đây quá yếu đuối, lần nào báo cảnh sát xong cũng bị mua chuộc, rút đơn kiện. Lâu dần, anh càng thêm chán ghét kiểu người cậy quyền ức hiếp kẻ yếu như bà ta. Ngồi trên xe cảnh sát, Bùi Hoàn thầm hy vọng lần này sẽ gặp một người cứng rắn để trị cho người đàn bà coi trời bằng vung này một trận ra trò. Vừa trở về nhà, Phó Đình Uyên đã nghe tin Tư Minh Dạ bị bắt nạt ở trường, Cẩm Triêu Triêu cũng bị đưa đến đồn cảnh sát. Sự việc ầm ĩ đến mức không thể thu xếp yên ổn. Anh lập tức gọi điện triệu tập đội ngũ luật sư của công ty, vội vàng rời đi. Tại đồn cảnh sát. Lưu Phân Hương gọi chồng mình là Tưởng Trọng đến để chống lưng. Vào đồn cảnh sát đối với bà ta mà nói chẳng phải chuyện gì to tát nên bà ta vẫn ngang nhiên kiêu ngạo như trước. Tưởng Trọng ngoài bốn mươi tuổi, dáng vẻ trầm ổn, người đầy khí chất giàu sang, không giống loại người không biết suy xét đúng sai. Ông ta nhìn sang Cẩm Triêu Triêu, rồi liếc qua Tư Minh Dạ, dù đã bôi thuốc nhưng gương mặt cậu bé vẫn sưng đỏ. "Nói đi, bao nhiêu tiền thì có thể dàn xếp riêng?"