Bạch Dạ Hi uống hết chén trà rồi nhìn về phía Cẩm Triêu Triêu: "Ta ra ngoài đi dạo một chút!"
Cẩm Triêu Triêu lập tức dặn dò: "Ngươi đưa Tư Minh Dạ đến thư viện, chọn vài cuốn sách thằng bé thích. Lát nữa ta sẽ dạy nó học theo sách giáo khoa."
Tư Minh Dạ ngoan ngoãn đứng dậy, nghe lời đi theo Bạch Dạ Hi rời khỏi.
Sau khi họ rời đi, trong tiệm chỉ còn lại hai người.
Cẩm Triêu Triêu nhìn về phía Trương Dịch Hoa, thẳng thắn nói: "Có gì thì cứ nói đi."
Trương Dịch Hoa dùng ngón tay chạm nhẹ vào chiếc chén trống không trước mặt.
Trà ngon là thế, nhưng quan trọng ai pha trà.
Tay nghề của Tư Minh Dạ hiển nhiên không thuần thục bằng Cẩm Triêu Triêu, trà pha ra cũng không thơm như của cô.
Cẩm Triêu Triêu vừa định lấy hộp "Thanh Minh Bạch Lộ" để pha thêm một chén cho anh ta.
Trương Dịch Hoa lại lên tiếng: "Tôi thích Tuyết Trà hơn!"
Tay Cẩm Triêu Triêu khựng lại, cô cầm lấy hộp Tuyết Trà bên cạnh, bật cười: "Ngài cũng có gu thưởng trà đấy. Loại Tuyết Trà này được tôi đích thân hái từ vườn trà ở Ký Bắc vào năm đó, khi tiết Thanh Minh lạnh giá tuyết lớn. Những lá trà ấy đã trải qua sương tuyết giá lạnh, lại qua một quá trình chế biến đặc biệt, giảm đi vị đắng mà tăng thêm vị ngọt thanh."
Khi uống vào, có cảm giác khổ tận cam lai*.
*Vượt qua đắng cay để tận hưởng vị ngọt.
Tổng cộng chỉ lưu giữ lại vài hộp, nếu uống hết thì cũng không còn nữa.
Trời lạnh bất thường vào tiết Thanh Minh không phải là chuyện tốt, nó thường là dấu hiệu của một năm thiên tai.
Cô yêu thích loại trà này, nhưng cũng không mong sau này lại có thể thu hoạch thêm.
Cô pha xong Tuyết Trà rồi đưa cho Trương Dịch Hoa.
Anh ta cầm chén trà, chậm rãi thưởng thức.
Cẩm Triêu Triêu cũng không vội, đợi đến khi anh ta uống xong mới mở miệng: "Hôm nay Trương tiên sinh không bận sao?"
Trương Dịch Hoa liếc nhìn chiếc điện thoại để bên cạnh, trên màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ.
Anh ta cười nhẹ, điềm nhiên nói: "Không bận!"
Cẩm Triêu Triêu khẽ cười: "Vậy Trương tiên sinh còn chuyện gì nữa không?"
Cô cảm thấy nếu nói quá khách sáo, anh ta sẽ không chịu đi.
Trương Dịch Hoa nhìn về phía hộp trà của cô: "Trà của Cẩm tiểu thư ngon thật, tôi có thể trao đổi một ít được không?"
Cẩm Triêu Triêu đã sớm đoán được điều này, cô nheo mắt cười, trong lòng thầm phàn nàn Trương Dịch Hoa đúng là con cáo già.
Chỉ là chút trà thôi, anh ta đã mở lời, nếu cô keo kiệt quá thì cũng không hay.
"Nói là trao đổi thì khách sáo quá. Tuyết Trà rất hiếm, tôi tặng anh hai lạng, nhớ bảo quản cẩn thận."
Cô lấy một chiếc hộp bạch ngọc, chia hai lạng Tuyết Trà bỏ vào, vừa vặn đầy một hộp.
Sau đó, cô đưa hộp trà cho Trương Dịch Hoa: "Uống xong trà thì đừng vứt hộp đi, loại hàn ngọc này là dụng cụ bảo quản trà tốt nhất."
Hộp bạch ngọc này được chế tác từ hàn ngọc thượng đẳng, giá trị còn cao hơn cả một chiếc bình lớn bằng sứ men lam.
Dùng nó để đựng trà, chỉ có hoàng gia xa xỉ mới làm như vậy.
Trương Dịch Hoa nhận lấy hộp trà, ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Cẩm Triêu Triêu quả thật rất hào phóng.
Trong tiệm của cô, khắp nơi đều có thể bắt gặp những cổ vật mà ngay cả viện bảo tàng cũng khó thu thập.
Đến cả hộp đựng trà cô tặng cho người khác cũng làm bằng hàn ngọc.
Cẩm Triêu Triêu lại ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy Trương tiên sinh còn chuyện gì nữa không?"
Trương Dịch Hoa khẽ cười: "Cẩm tiểu thư đã tặng trà cho tôi, vậy tôi cũng muốn tặng lại một món quà."
Cẩm Triêu Triêu nhìn hai tay trống không của anh ta.
Anh ta mỉm cười đứng dậy: "Chút nữa tôi sẽ sai người mang quà đến. Mong rằng tôi và Cẩm tiểu thư có thể trở thành bạn bè."
Cẩm Triêu Triêu lập tức khách sáo nói: "Trương tiên sinh không cần khách sáo như vậy, chẳng phải chúng ta đã là bạn rồi sao?"
Lúc này Trương Dịch Hoa mới gật đầu hài lòng, cười vui vẻ ôm hộp trà rời khỏi cửa tiệm.
Anh ta vừa đi, cửa hàng lại có một vị phụ nhân dắt theo đứa trẻ bước vào.
Cô ấy thò đầu nhìn quanh, vừa thấy Cẩm Triêu Triêu liền tươi cười hỏi: "Xin hỏi, thầy tướng số có ở đây không ạ?"
Hôm nay cô dắt con trai sáu tuổi đi dạo phố, vô tình thấy một tiệm bói toán, bỗng nhiên rất muốn vào xem thử.
Cẩm Triêu Triêu đứng dậy, giọng nói dịu dàng: "Tôi chính là thầy bói ở đây, phu nhân có chuyện cần xem sao?"
Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc lục bảo. Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm ái, ánh mắt trong veo khi nhìn người.
Nghe nói Cẩm Triêu Triêu là thầy bói, cô do dự nhìn con trai, tựa như đã đấu tranh trong lòng rất lâu.
Cuối cùng, cô nắm tay con trai bước đến gần, khẽ nói: "Thưa thầy, con trai tôi đã sáu tuổi mà vẫn chưa biết nói. Chúng tôi đã đưa nó đi khám, bác sĩ nói dây thanh quản của nó phát triển bình thường. Cũng đã từng nhờ cao tăng ở vài ngôi chùa xem qua, thử đủ mọi cách nhưng vẫn vô dụng. Mong thầy xem giúp rốt cuộc là chuyện gì?"
Cẩm Triêu Triêu mời hai mẹ con ngồi xuống rồi rót cho người phụ nữ một chén trà.
"Được, phu nhân cứ ngồi, tôi xem cho bạn nhỏ một chút."
Cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu nó.
Chỉ trong nháy mắt, cô tiến vào biển ý thức của đứa trẻ.
Bên trong, từng đợt sóng vàng cuộn trào dữ dội.
Ngay khi vừa tiến vào, cô lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình đánh bật ra ngoài.
Cẩm Triêu Triêu có chút hoảng hốt, nhất thời chưa thể hoàn hồn lại.
Người phụ nữ lo lắng nhìn cô: "Sao sắc mặt ngài không ổn vậy? Con tôi có vấn đề gì sao?"
Cẩm Triêu Triêu khẽ day trán, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cô nhìn người phụ nữ, chậm rãi nói: "Đứa trẻ này không có vấn đề gì. Hãy viết tên và bát tự của bé cho tôi xem."
Đứa trẻ này không đơn giản.
Biển ý thức tràn ngập sóng vàng, điều này chỉ xảy ra với các bậc trí giả, đại nho, thánh nhân hoặc những người có cống hiến to lớn trong tương lai.
Theo lý mà nói, nó không thể không biết nói.
Người phụ nữ đưa bát tự cho cô.
Cẩm Triêu Triêu vừa nhìn, lập tức bừng tỉnh.
"Sinh thần bát tử của con trai cô đều không có vấn đề gì, mấu chốt là cái tên này." Cẩm Triêu Triêu nhìn ba chữ trên giấy.
Tiền Tiên Quân, hai chữ "Tiên Quân" không thích hợp làm tên.
Người phụ nữ nghe vậy liền giải thích: "Đêm trước ngày sinh con, tôi mơ thấy một vị thần tiên trao đứa bé cho tôi. Khi tỉnh dậy thì bụng đau, rất nhanh sau đó liền sinh ra nó."
Cô ấy nghĩ đứa trẻ này là thần tiên ban cho.
Chắc chắn phải là một vị Tiên Quân nào đó trên trời.
Vì vậy, cô đặt cho con trai tên này.
Cẩm Triêu Triêu giải thích: "Nếu đúng là thần tiên ban cho thì cậu bé vốn đã có vận mệnh riêng. Hai chữ Tiên Quân trong tên cậu đã tiết lộ thiên cơ, phá hỏng đạo của nó, đương nhiên bị phản phệ lên chính đứa trẻ."
Người phụ nữ sững sờ, nhìn con trai mình không nói một lời, trong lòng vừa bán tín bán nghi.
Cẩm Triêu Triêu buông tay khỏi đứa bé, đề nghị: "Đổi tên khác đi!"
Người phụ nữ trầm ngâm một hồi lâu rồi gật đầu chắc chắn: "Tôi nghe theo cô thử một lần!"
Dù sao cũng không còn cách nào khác.
Nếu tên mới không có tác dụng, cùng lắm lại đổi về tên cũ.
Còn về tên mới.
Cô ấy nhìn về phía Cẩm Triêu Triêu: "Tôi nên về bàn bạc với gia đình rồi mới đổi hay là nhờ cô đặt giúp?"
Cẩm Triêu Triêu mỉm cười: "Đều được!"
Người phụ nữ lại nhìn con trai, rồi quay sang Cẩm Triều Triều.
Cô gái trẻ trước mặt tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại mang đến cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, khiến người ta bất giác muốn tin tưởng.
"Vậy phiền thầy đặt tên giúp con tôi." Người phụ nữ hạ quyết tâm, lên tiếng.