Chương 35

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

"Mẹ vừa đẩy cửa sân là ngửi thấy mùi thơm rồi, còn tưởng nhà hàng xóm nấu, ai ngờ là con nấu! Nhuyễn Nhuyễn, con giỏi quá đi mất, món này còn ngon hơn cả mẹ làm. Nhìn cái màu này xem, đẹp ơi là đẹp. Ông ngoại con từng nói rồi, món mì om đậu đũa quan trọng nhất là lên màu đẹp, của con thế này chắc chắn ông cũng phải gật gù!" Tôn Hồng Mai không kìm được, vội múc một bát mì đậu đũa hầm. "Nhuyễn Nhuyễn, con cũng mau ăn đi!" Sợi mì sẫm màu nước sốt trông vô cùng hấp dẫn, cái bụng đói meo sau một buổi chiều tất bật của bà, lập tức sôi sục vì thèm ăn. Tôn Hồng Mai háo hức ăn miếng đầu tiên. Mì mềm vừa tới, vị mặn ngọt đậm đà, cực kỳ vừa miệng. Bà cũng từng làm món này, nhưng lần nào mì cũng bị dính thành một cục, thử bao nhiêu lần cũng không xong, cuối cùng đành bỏ cuộc. Món này cũng chẳng phải dễ làm gì. "Mẹ, mẹ thử thêm món này nữa!" Nguyễn Nhuyễn mở nắp chiếc bát bên cạnh, để lộ ra dưa leo ngâm chua đã được cô cắt sẵn. Vỏ dưa xanh mướt khác hẳn màu xanh đậm của dưa ngâm tương, thêm vài trái ớt chỉ thiên đỏ tươi đặt bên trong, trông đã thấy thèm. "Nhuyễn Nhuyễn, cái này cũng là con làm sao?" Món nhỏ mà làm ngon thế này, ngay cả nhiều người lớn cũng chẳng biết cách ngâm đâu. Tôn Hồng Mai cảm khái không thôi, con gái bà đúng là quá giỏi. Nghĩ lại, chút nữa thì họ đã làm lỡ mất tương lai của con bé rồi. Với thiên phú thế này mà bị lãng phí thì thật đáng tiếc. Nghĩ đến con đường bà và Nguyễn Chí Cường từng định sẵn cho con bé, giờ chỉ còn thấy may mắn khôn xiết. Bà gắp một miếng dưa chua, vừa chạm vào đầu lưỡi đã khiến nước bọt tiết ra ồ ạt, rồi vị chua nhẹ dẫn dắt vị cay len lỏi, càng nhai càng đậm đà, càng ăn càng thấy ngon. Một miếng, hai miếng... bà ăn liền mấy miếng mà không thể dừng lại, ăn rồi lại muốn ăn tiếp. "Nhuyễn Nhuyễn, ngon quá đi mất! Mì hầm ngon, dưa chua cũng ngon, mẹ cảm thấy mình thật sự hạnh phúc!" Hiếm khi thấy mẹ Nguyễn ăn nhanh như vậy, rõ ràng bà thật sự rất thích. Trong lòng Nguyễn Nhuyễn dâng lên cảm giác hạnh phúc ấm áp. Sau khi ăn hết một bát, Tôn Hồng Mai mới chậm lại, vừa ăn vừa thưởng thức kỹ càng, cảm thán: "Mẹ còn nhớ hồi đó, mỗi lần phát tem thịt xong, ông ngoại con mới làm món mì om đậu đũa này. Ổng hay mua mỡ gáy heo, thắng thành mỡ nước rồi dùng nấu món này, thơm lắm! Mẹ cứ tưởng mì mẹ làm không ngon là do thiếu mỡ ngon. Giờ thì biết rồi, là do tay nghề kém thôi!" "Dưa chua này thật đúng vị, mai mẹ muốn đem một ít đến căn-tin ăn!" Nhắc đến căn-tin, Tôn Hồng Mai như chợt nhớ ra điều gì, vỗ đùi: "Ôi trời, mẹ mải ăn quá quên mất không kể cho con! Nhuyễn Nhuyễn à, con đúng là thần đấy, hôm qua con nói sao thì hôm nay y như vậy luôn!" Nguyễn Nhuyễn đặt đũa xuống, ra hiệu cho mẹ tiếp tục kể. "Trưa nay, bọn mẹ vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm của mì lạnh bay khắp xưởng, mấy công nhân khác nghe được đều chạy lại xin mẹ mang giùm cho họ ngày mai. Mẹ ước chừng ít nhất cũng hai chục phần, mẹ sợ quá, vội từ chối hết. Mẹ đâu có sức mà mang nhiều vậy đâu. Ngay cả dì Quế Chi của con mẹ cũng không dám hứa, may mà dì hiểu cho mẹ." Nghĩ đến cảnh lúc trưa, Tôn Hồng Mai vẫn thấy hơi run. Bao nhiêu người vây quanh, người nào cũng chìa tiền ra, nhận người này thì không nhận được người kia, khó xử lắm. May mà tối qua Nhuyễn Nhuyễn đã nhắc trước, bà mới có chuẩn bị, không thì hôm nay thật sự luống cuống. Nguyễn Nhuyễn an ủi: "Sau này chúng ta mở quán rồi, mẹ mời họ đến ăn cũng được mà." Tôn Hồng Mai gật đầu liên tục: "Con nói đúng." Mì lạnh Nhuyễn Nhuyễn làm đâu có lo ế, cho bạn bè ăn thì được, chứ lo cho cả đám người thì thật sự không cần thiết. "Mẹ à, con tính đưa món mì om đậu đũa vào thực đơn bữa sáng, mẹ thấy sao?" Tôn Hồng Mai không ngần ngại gật đầu: "Tốt chứ, chắc chắn có nhiều người mua! Nhưng món này có cả thịt cả rau, định giá sao cho hợp lý đây?"