Chương 50

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

Người bên cạnh cũng quay sang vì tiếng động đó, Nguyễn Nhuyễn toại nguyện được nhìn thấy đôi mắt của anh. Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu cô như có pháo hoa nổ lách tách. Nhan sắc nhân gian, chắc cũng chỉ đến thế. Dưới hàng lông mày đen rậm là đôi mắt đen láy, lúc này đang chăm chú nhìn cô. Ánh mắt ấy, như hồ nước trong veo, bình tĩnh và sáng rõ. Rồi trong đôi mắt ấy dường như hiện lên chút nghi hoặc. Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, hình như cô nhìn người ta hơi lâu rồi. Cô khẽ hắng giọng, nhìn thẳng phía trước, ngồi lại ngay ngắn. Nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được tiếp tục quan sát người bên cạnh. Tóc anh cắt ngắn, cổ tay để lộ một chiếc đồng hồ bạc. Mặt đồng hồ thiết kế đẹp, khá có gu. Chưa ngắm được bao lâu thì xe dừng trạm. Người đàn ông đứng dậy xuống xe. Nguyễn Nhuyễn thấy tiếc nuối, cô nhìn theo bóng lưng anh không rời. Không biết có phải ánh mắt quá da diết hay không, người đàn ông ấy sau khi xuống xe còn quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với cô. Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười tự nhiên. Dù anh có vẻ hơi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đáp lễ. Sau đó, cô thấy anh từng bước bước vào một cánh cổng lớn. Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn theo, Cục Quản lý Công Thương thành phố Liên Thành. Xe lại tiếp tục lăn bánh, Nguyễn Nhuyễn từ từ thu lại ánh nhìn. Trong không khí dường như vẫn còn vương lại hương xà phòng dịu nhẹ. Không biết là hãng nào, cô cũng muốn mua. Chẳng mấy chốc, nhân viên xe thông báo đã đến bách hóa. Nguyễn Nhuyễn chỉnh lại quần áo, đội mũ cẩn thận, xách giỏ bước xuống xe. Đối diện bách hóa là khu chợ lớn nhất thành phố Liên Thành, nhưng lúc này cô không vội, mà quay người bước vào bách hóa, đi thẳng tới khu đồ dùng sinh hoạt. "Chào chị, tôi muốn mua xà phòng." Nhân viên lấy ra mấy bánh xà phòng, Nguyễn Nhuyễn ngửi từng cái, nhưng vẫn không tìm được đúng mùi hương khi nãy. "Còn loại nào mùi khác không ạ?" Nhân viên rất kiên nhẫn, đáp: "Đồng chí ơi, mấy loại ở quầy tôi, kể cả xà phòng giặt cũng mang hết ra đây rồi. Tôi dám đảm bảo, hàng ở đây là đầy đủ nhất rồi đấy ạ!" Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ, thấy chị ấy nói cũng có lý. Trung tâm thương mại này là nơi hàng hóa phong phú nhất thành phố Liên Thành, đến đây còn không mua được thì chỗ khác càng khỏi nghĩ đến. "Tôi lấy hai cục này, làm ơn gói lại giúp tôi!" Mua xong xà phòng, Nguyễn Nhuyễn cũng không định nán lại lâu. Cô đã hẹn với mẹ Nguyễn lần sau sẽ cùng nhau đi mua giày. Đi một mình chẳng thú vị gì. Bước ra khỏi trung tâm thương mại, một luồng hơi nóng ập tới. Trên quảng trường nhỏ, có mấy thanh niên mặc áo sọc xanh trắng, đội mũ lính, đang đẩy xe đạp gắn thêm thanh chắn ngang để bán kem. Nguyễn Nhuyễn bị thu hút, bước đến hỏi: "Kem bao nhiêu tiền một cây vậy anh?" "Muối đường một hào, đậu xanh một hào rưỡi, kem sữa hai hào rưỡi!" Anh thanh niên vừa dừng xe vừa lấy khăn trên cổ lau mồ hôi trán. Nguyễn Nhuyễn chọn một cây đậu xanh, mới cắn một miếng, cảm giác mát lạnh liền lan khắp toàn thân. Đã quá. Cô nheo mắt vì dễ chịu, quay người đi về phía chợ. Chợ đông đúc người qua lại, dù trời nắng như đổ lửa cũng không hề vắng vẻ, có lẽ vì gần đến giờ cơm trưa. Một số tiểu thương dùng chai nhựa tưới nước lên rau để giữ độ tươi, làm rau nhìn ngon mắt hơn. Tối qua mẹ Nguyễn đã bàn bạc với cô thực đơn và liệt kê sẵn danh sách món cần mua, chỉ việc theo đó mà chọn thôi. May mà khu chợ chia khu vực rõ ràng, hàng thịt, hàng cá ở phía trong, rau củ theo mùa ở phía ngoài, còn sát mép là mấy cửa hàng bán đồ ăn sẵn. Nguyễn Nhuyễn mua một con gà trống lớn, chọn thêm hai con cá diếc tươi, thịt heo bảy hào một cân, sườn năm hào rưỡi, mỗi thứ cô đều lấy hai cân. Rau củ cũng khá đủ rồi, cô tiện tay mua thêm ít khoai tây và bí hồ lô, còn lại lấy từ vườn nhà sẽ tươi hơn. Tay xách giỏ đầy ắp, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu đi tìm ngân hàng tiết kiệm. Loay hoay một hồi cũng xong xuôi, tay cầm cuốn sổ còn phảng phất mùi mực, cô vô cùng mãn nguyện ngồi xe buýt về nhà. Từ nay, cô cũng là người có sổ tiết kiệm rồi!