Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia
Nam Nhan Hề06-06-2025 23:29:42
"Ai thế? Ông Triệu, ông đang nói chuyện với ai đấy?" Giọng bác gái Tiền vang lên từ trong sân. Rồi bà ta xuất hiện, đeo tạp dề, vừa thấy Tôn Hồng Mai liền lộ vẻ ngượng ngùng.
"Ôi chà, là Hồng Mai à, tìm tôi có việc gì không? Vào nhà rồi nói!"
Dù sao thì chuyện này cũng chẳng hay ho gì, đứng ngoài cửa người ta nghe thấy thì danh tiếng của Đông Tử còn đâu nữa.
Tôn Hồng Mai lắc đầu: "Chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm cả. Bà ở đây càng tốt. Con bà bắt nạt con tôi, còn nói không ai bênh nó. Bây giờ tôi đến rồi đây, bà xem chuyện này nên giải quyết sao cho ổn?"
Bà không phải kiểu người ăn nói đanh đá, càng không biết làm ầm lên như người khác, nhưng bà sẽ dốc toàn lực bảo vệ con mình. Trận này, không chỉ để đòi công bằng, mà còn là cho những kẻ đang rình rập nhà không có đàn ông biết rằng, Tôn Hồng Mai không phải loại dễ bắt nạt!
Bác gái Tiền liếm môi, rồi đưa tay quệt vào tạp dề, nói như than:
"Ôi dào, Hồng Mai à, bà nói thế nặng nề quá rồi. Con bé nhà bà cũng đâu có sao, vẫn đứng đấy lành lặn mà. Trẻ con đánh nhau cãi nhau là chuyện thường, có gì đáng để cậu làm ầm lên thế chứ!"
Tôn Hồng Mai khoanh tay, giọng lạnh đi:
"Nói vậy là không đúng. Nhà bà là con trai, nhà tôi là con gái. Nếu hôm nay tình huống đảo ngược, bà nghĩ bà có thể dễ dàng bỏ qua thế này không? Chỉ sợ đã làm loạn cả khu rồi! Tôi đến đây không phải để đôi co với bà, Đông Tử không có nhà, nhưng đợi nó về, bà nhất định phải dẫn nó sang, xin lỗi con gái tôi đàng hoàng, và hứa sẽ không bao giờ tự mình hay sai người khác bắt nạt nó nữa. Nếu không, chuyện này giữa hai nhà, chưa xong đâu."
Bác gái Tiền hậm hực:
"Thế thì không được. Đông Tử là đàn ông con trai, sao có thể dễ dàng cúi đầu nhận sai? Hồng Mai, bà nghĩ chuyện này nghiêm trọng quá rồi đấy. Nhưng thôi, yên tâm, Đông Tử sau này sẽ không động đến con bé nhà bà nữa. Tôi, làm mẹ nó, đảm bảo!"
Bà ta còn định cứng miệng thêm mấy câu, nhưng thấy ông cụ Chu cùng mấy người hàng xóm đang tiến lại gần, vội vã đổi giọng.
Dù vậy, ông cụ Chu vẫn nghe rõ hết.
"Bà bảo đảm thì có ích gì, quan trọng là thằng Đông Tử kia có biết mình sai không. Nếu lời bà nói mà có trọng lượng, thì nó đã không ra nông nỗi như bây giờ!"
Triệu Võ từ nãy đứng im, giờ thấy đông người kéo tới, liền lặng lẽ đặt cái nia xuống, vỗ bụi trên người, lạnh lùng nói:
"Thôi đừng tụ tập trước nhà tôi nữa. Ai ăn thì ăn, ai nấu thì nấu, có mỗi chuyện nhỏ, mà các người làm như chuyện gì to tát lắm!"
Ông cụ Chu hừ một tiếng:
"Đúng là trên làm sao dưới làm vậy. Nhìn cái kiểu dạy con của nhà các người, tôi còn trách lầm Đông Tử làm gì. Nhà họ Triệu đúng là nhà dột từ nóc!"
Nguyễn Nhuyễn thấy ông cụ Chu thực sự tức giận, vội vàng lên tiếng xoa dịu:
"Ông ơi, ông đừng giận nữa."
Ông cụ Chu thở dài, vỗ vai cô:
"Cháu ngoan. Mà cũng chẳng sao, bọn ông già bà cả cũng rảnh rỗi, từ mai cháu cứ ra bày hàng đi, bọn ông bà sẽ ngồi gần đấy. Chơi cờ ở đâu chẳng được!"
Nguyễn Nhuyễn thấy không cần thiết đến thế, sau màn sáng nay, cô tin Đông Tử và bọn cậu ta không dám gây chuyện nữa, toàn mấy con hổ giấy. Nhưng cô cũng biết, có từ chối cũng vô ích.
Bác gái Tiền hất cằm, lạnh lùng nói:
"Được thôi, các người kéo cả đám đến nhà tôi gây chuyện. Tôi đã nói hết rồi, bà có chịu nghe hay không là chuyện của bà. Trời tối rồi, lão Triệu, còn đứng ngoài làm gì nữa, vào nhà mau!"
Bà ta túm lấy áo Triệu Võ kéo vào trong rồi sập cửa đánh "rầm" một cái.
Tôn Hồng Mai đứng nhìn cánh cửa đóng chặt, nhíu mày, trong lòng thấy khó chịu. Lời của Lâm Quế Chi hồi sáng lại vang lên trong đầu.
Nếu bà nghỉ việc, ngày nào cũng đi cùng Nguyễn Nhuyễn ra bày hàng, có khi chẳng ai còn dám bắt nạt con bé nữa?...