Chương 39

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

Nói rồi, cậu ta tung cú đá vào hòn đá nhỏ gần chân, lững thững bước về phía Nguyễn Nhuyễn, tay đưa ra níu lấy xe ba bánh. Nguyễn Nhuyễn dừng lại, quay đầu, nhíu mày: "Muốn gì?" Đông Tử vừa đối diện ánh mắt cô, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nhất thời sững người, quên luôn mục đích ban đầu. Không nghi ngờ gì, cô luôn là cô gái xinh nhất trong hẻm này. Trước kia có bố cô ở đây, đám người vẫn còn kiêng dè. Giờ ông ta đã bỏ đi với người phụ nữ khác, có về hay không còn chưa biết. Còn e ngại gì nữa? "Đông Tử, nhìn đơ cả người rồi kìa! Nói gì đi chứ!" Đám đàn em lại cười phá lên. "Đông Tử, có phải trông giống cô em trong mộng của anh không đó!"... Nguyễn Nhuyễn quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám người kia: "Rác rưởi thì nên nằm trong thùng rác, đừng làm mất mặt ngoài đường!" Mấy tên đó mặt mày tối sầm: "Mẹ kiếp, cô nói lại lần nữa xem!" Nguyễn Nhuyễn cười lạnh, không chút sợ hãi: "Sao? Bị nói trúng rồi, tức quá hóa điên à?" Mấy người kia bước tới bên Đông Tử, giục: "Đông Tử, đến nước này rồi mà mày còn chưa ra tay? Không đến mức hèn vậy chứ?" Đông Tử nhìn cô, ánh mắt của cô giống như đang nhìn thứ rác rưởi, khiến cậu ta bất giác thấy khó chịu. Đông Tử vô thức đá vào chiếc xe ba gác. "Cô nghĩ cô còn là người có chỗ dựa như trước sao? Bố cô cũng bỏ chạy rồi, cô giờ chẳng khác gì chúng tôi cả!" Nói xong, cậu ta nuốt nước bọt một cách khó hiểu, trong lòng lại thấy chột dạ. Nguyễn Nhuyễn liếc qua bánh xe, ánh mắt lạnh lùng: "Cái chân cậu ngứa ngáy à? Không muốn giữ nữa thì nói thẳng. Còn nữa, tôi không giống mấy người!" Đông Tử còn chưa kịp mở miệng thì một tên đàn em bên cạnh đã giật cái thúng trên xe ba gác ném xuống đất. "Sao nào? Không chỉ chân tôi ngứa, mà tay tôi cũng ngứa đấy, cô làm gì được tôi? Chữa giúp tôi không?" Nói rồi, gã cười phá lên. Nguyễn Nhuyễn từ từ bước lại gần gã, ánh mắt băng giá, giọng điệu sắc lạnh: "Nhặt lên." Tên lùn ném cái thúng chính là gã vừa cười to. Trước mặt bao nhiêu anh em, sao gã có thể cúi đầu? "Tôi không nhặt đấy, cô làm gì tôi nào? Cắn tôi à?" Vừa dứt lời, gã cảm thấy một luồng gió lướt qua, rồi cả người như bị nhấc bổng lên. Một mùi hương thiếu nữ lướt ngang, còn chưa kịp tận hưởng thì cả thân người đã đau như dập nát vì cú va chạm mạnh. Gã ngã ngửa trên đất, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, đầu óc trống rỗng, không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đông Tử và đám bạn đứng ngây ra như phỗng, nhìn gã bạn nằm dưới đất rồi lại nhìn Nguyễn Nhuyễn, người toát ra khí lạnh đến rợn người. Cảnh vừa rồi, hình như chỉ thấy trên phim võ thuật? Hình như gọi là "quật vai" thì phải? Tên lùn bị một con bé dùng đòn "quật vai"! Nhận thức đó khiến mấy tên còn lại trợn tròn mắt. "Bây giờ, nhặt lên cho tôi!" Nguyễn Nhuyễn lạnh lùng ra lệnh, từng chữ rõ ràng. Tên lùn ôm ngực, vô thức cầu cứu những người xung quanh, nhưng ai nấy đều quay mặt đi như không thấy gì. Mẹ kiếp, thế này mà gọi là anh em sao? Gã quay sang nhìn Đông Tử, người vẫn đang dán mắt vào Nguyễn Nhuyễn, chẳng buồn liếc gã một cái. "Cô dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không?" Nguyễn Nhuyễn khẽ cười khẩy: "Tôi không cần biết anh là ai. Nhưng hôm nay, tôi sẽ cho anh biết tôi là ai. Tôi nhắc lại lần nữa: nhặt cái thúng lên. Tôi sẽ đếm đến 5, nếu chưa làm thì đừng trách tôi không khách sáo." "Một." "Hai." Đếm đến ba mà vẫn chẳng ai lên tiếng, tên lùn liền kéo ống quần tên đứng gần đó: "Này, bọn mày cứ đứng nhìn à?" Người bị kéo khẽ hắng giọng, nói cứng: "Chúng ta đông người, nếu cùng xông lên, cô ta không đánh lại đâu." Nguyễn Nhuyễn bật cười khẽ, nét mặt không còn lạnh lùng nữa, khiến bọn họ tưởng mình đã thuyết phục được cô. Không ngờ, ngay sau đó, ánh mắt cô lại trở nên sắc lạnh như băng: "Vậy sao? Muốn thử không?" Nói rồi, cô quay lại nhìn tên lùn: "Sắp đến năm rồi đấy!" Cô lại tiến thêm vài bước, khiến trán tên lùn đổ mồ hôi. Nhìn quanh, ai nấy đều bị câu "muốn thử không" dọa cho đứng im. Tên lùn không màng đến cơn đau, vội vàng nhặt cái thúng lên.