Chương 48

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

"Cầm kỹ nhé, đi cẩn thận ạ!" Nguyễn Nhuyễn bán xong phần cuối cùng, vừa ngẩng đầu thì thấy hai người kia vẫn chưa đi. Họ đang ngồi ở bồn hoa, mỗi người cầm một chai nước ngọt. Khương Diểu Diểu thấy ông cụ vừa bị cô hỏi chuyện đang giúp Nguyễn Nhuyễn dọn hàng, lòng thấy không vui chút nào. Rõ ràng là quen thân như vậy, thế mà lại giả vờ không biết. "Diểu Diểu, em vẫn thích cắn ống hút như xưa." Giọng Hạnh Trạch dịu dàng pha chút cưng chiều. Khương Diểu Diểu mãi suy nghĩ mà không để ý mình đã cắn bẹp ống hút, liền vội buông ra, ngại ngùng lè lưỡi. Nhìn ánh mắt Hạnh Trạch ngày càng dịu dàng, lòng cô ta cũng nguôi ngoai phần nào. Lần này trọng sinh, việc đầu tiên cô ta làm là dụ Hạnh Trạch tỏ tình. Hai người quen nhau còn sớm hơn cả kiếp trước. Điều đó có nghĩa, Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không có cơ hội cạnh tranh công bằng như trước nữa. "Nguyễn Nhuyễn, có cần giúp gì không?" Cô ta đặt chai nước ngọt chưa uống xong lên quầy báo, giơ tay che nắng, chậm rãi bước tới. Hạnh Trạch cũng tự nhiên đứng cạnh cô ta, che nắng cho cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhuyễn như cảnh cáo: không được đồng ý. Nguyễn Nhuyễn bật cười trong bụng: "Không cần đâu, chẳng có gì cần giúp cả." Ông cụ Chu vì chuyện hai người này vừa dò hỏi lung tung mà có chút không vui: "Nhóc Nguyễn, để ông đẩy xe về giúp cháu, hai đứa cứ nói chuyện đi." Nguyễn Nhuyễn lắc đầu. Trời nắng gắt, mới chốc lát mà trán ông cụ đã lấm tấm mồ hôi, cô xót ông cụ chịu nóng: "Ông Chu, ông đi đánh cờ đi ạ, để cháu nói chuyện với họ một lát rồi tự đẩy xe về." Ông cụ hiểu bọn họ có chuyện muốn nói, bèn đẩy xe vào bóng râm gần đó rồi mới rời đi. Ông cụ vừa đi, Nguyễn Nhuyễn cũng dứt khoát không vòng vo nữa: "Hai người cũng chẳng muốn đứng nắng mãi đâu nhỉ, tìm tôi có chuyện gì, nói đi." Khương Diểu Diểu cắn nhẹ môi, làm ra vẻ vô tội: "Nguyễn Nhuyễn, cậu sao lại nói kiểu đó? Tâm trạng cậu không tốt à? Tôi vừa nghe chuyện nhà cậu, đừng buồn quá nhé, tôi sẽ luôn bên cậu. Nhưng mà, sao cậu lại bán đồ ăn? Dì Tôn đâu? Dì ấy có ở nhà không? Tôi muốn đến thăm dì Tôn." Nguyễn Nhuyễn cau mày, cảm giác về Khương Diểu Diểu ngày càng tệ. "Mẹ tôi đi làm, không có ở nhà." Khương Diểu Diểu nhận ra sự lạnh nhạt của Nguyễn Nhuyễn, trong lòng hơi khó chịu. Cô ta nhớ rõ trước đây Nguyễn Nhuyễn đâu có như vậy với mình. Hạnh Trạch nghe vậy cũng cau mày, rõ ràng Khương Diểu Diểu hỏi nhiều mà Nguyễn Nhuyễn chỉ trả lời có một câu. "Nguyễn Nhuyễn, Diểu Diểu quan tâm cậu thật lòng, cậu không thể nói chuyện dịu dàng hơn à?" Khương Diểu Diểu vội vàng xua tay: "Hạnh Trạch, không phải lỗi của Nguyễn Nhuyễn, nếu là nhà em xảy ra chuyện, em cũng chẳng vui nổi đâu." Nói rồi, cô ta nhìn Nguyễn Nhuyễn, giọng nhẹ nhàng: "Nguyễn Nhuyễn, cậu phải mạnh mẽ lên nhé, sắp khai giảng rồi, lần trước cậu nói không muốn học nữa, tôi lo lắm, vẫn muốn khuyên cậu, học hành là quan trọng. Khoan đã, cậu bán đồ ăn sáng là vì không có tiền đóng học phí đúng không? Ái chà... xin lỗi, xin lỗi nha, tôi lo quá nên lỡ lời..." Khương Diểu Diểu vội bịt miệng, ánh mắt đầy áy náy như thể lỡ tiết lộ chuyện riêng của Nguyễn Nhuyễn trước mặt người khác mà thấy rất ngượng ngùng. Đỉnh điểm là Hạnh Trạch lại quay sang lườm Nguyễn Nhuyễn một cái, như thể đang trách cô khiến Khương Diểu Diểu phải buồn. Nguyễn Nhuyễn: ??? Cái vị "trà xanh" này... cũng đậm thật đấy. "Cậu nói xong chưa? Vậy để tôi nói. Chuyện nhà tôi không cần cậu bận tâm. Tôi còn việc phải làm, các người muốn sao thì tùy!" Nguyễn Nhuyễn xoay người, đẩy chiếc xe ba bánh rời đi. Cô chẳng có thời gian đứng đây xem Khương Diểu Diểu diễn kịch. Gần mười giờ rồi, cô phải tranh thủ đi mua nguyên liệu, nếu không hôm nay nắng chang chang, chắc phải cháy da mất. Khương Diểu Diểu gọi một tiếng, định đuổi theo, nhưng lại bị Hạnh Trạch kéo tay giữ lại. "Diểu Diểu, anh biết em tốt bụng, nhưng cô ta thái độ như thế, rõ ràng không cảm kích. Em đừng đi nữa." Khương Diểu Diểu mím môi, ánh mắt thoáng phức tạp nhìn Hạnh Trạch."Trước đây cô ấy không đối xử với em như vậy. Có lẽ... là vì anh."