Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia
Nam Nhan Hề06-06-2025 23:29:42
Cô hoàn toàn không vì ông ấy là chủ nhiệm mà tỏ ra khác biệt. Hiện tại, ông ấy cũng chỉ là một khách hàng mà thôi.
Chủ nhiệm Lý nhận hộp cơm, lập tức tránh sang một bên để không làm chậm người kế tiếp.
"Chuyện này tôi biết rồi. Thế này nhé, sáng mai tôi đến tìm cô bàn kỹ hơn, cô thấy thế nào?"
Nguyễn Nhuyễn mím môi, quyết định đánh tiếng trước một chút, tốt nhất là khiến ông ấy biết khó mà lui.
"Không phải chuyện gì cũng được như ông muốn đâu."
Chủ nhiệm Lý vội vàng cam đoan: "Cái đó cô khỏi lo, chỉ là trò chuyện một chút thôi. Vậy coi như hẹn rồi nhé, sáng mai tôi quay lại tìm cô!"
Chỉ cần không bị từ chối ngay tại chỗ, thì chính là khởi đầu tốt nhất. Ông ấy từng là nhân viên thu mua của hợp tác xã cung ứng, chuyện này ông ấy hiểu rất rõ.
Người mua đồ ăn đứng gần đó nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, thấy họ đã đi rồi mà tâm trạng Nguyễn Nhuyễn vẫn bình thản, liền vội nói: "Cô chủ nhỏ, ông ấy thật sự là Chủ nhiệm Lý của hợp tác xã cung ứng đấy. Giờ hợp tác xã không còn như xưa, nhưng quan hệ thì vẫn còn đó. Nếu tương ớt đỏ của cô bán được vào đó, thì chẳng phải lo chuyện tiêu thụ nữa. Một nhà đặt, mấy nhà khác cũng sẽ đặt theo, khi ấy tiền lời chắc chắn còn nhiều hơn bán đồ ăn sáng!"
Vừa dứt lời, anh chàng liền bị bạn mình vỗ một cái vào đầu.
"Nhiều lời quá! Cô chủ nhỏ nấu ngon thế, nếu không bán đồ ăn sáng nữa thì thiệt biết bao!"
"Đánh tôi làm gì, tôi có nói sai đâu!"
Người bạn kia nghiến răng, ghé tai anh chàng nói: "Tôi biết cậu nói đúng, nhưng nếu cô chủ nhỏ chỉ lo bán tương ớt để kiếm tiền, thì chúng ta biết đi đâu ăn sáng ngon thế này hả? Đồ ngốc!"
Anh chàng bừng tỉnh, lập tức ngậm miệng, lo lắng nhìn Nguyễn Nhuyễn. Cô chủ nhỏ sẽ không thật sự làm theo lời anh ta nói chứ?
Nguyễn Nhuyễn bật cười khẽ: "Đừng lo, tạm thời tôi chưa tính hợp tác đâu."
Không hợp tác còn được ăn ngon.
Cả hai vui mừng ra mặt: "Cô yên tâm, chúng tôi nhất định ngày nào cũng tới mua, mưa gió gì cũng không ngại!"
Nguyễn Nhuyễn khẽ lắc đầu: "Mưa gió thì miễn. Thời tiết xấu, tôi không mở bán."
Cô đâu muốn lăn lộn trong gió mưa, tuổi còn nhỏ mà bị thổi thành bà già sớm thì tiếc lắm.
Mọi người đều thở phào, hiểu ngay. Cô chủ nhỏ chỉ có chiếc xe ba bánh, trời mưa gió không có chỗ trú, quá khổ. Họ phải tiếp tục ủng hộ cô, mong cô sớm mở được cửa hàng như tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm bên cạnh. Như vậy thì ngày nào họ cũng được ăn ngon!
Có lẽ vì buổi sáng ăn mì om đậu đũa hơi khô, nên nhiều khách ăn tại chỗ lại ghé tiệm đậu phụ của sư phụ Phạm gọi thêm một bát sữa đậu.
Chờ cho sữa đậu nguội bớt rồi uống một hơi, chỉ có thể nói một chữ, đã!
——
Sáng nay, Nguyễn Nhuyễn cố ý chuẩn bị ít mì dầu hơn, làm nhiều mì om đậu đũa hơn.
Dù phần lớn khách chọn mì om đậu đũa, nhưng vẫn có những người xếp hàng từ ngày đầu tiên, muốn nếm thử món mì lạnh được mọi người khen hết lời. Thế nên tốc độ bán của cả hai loại cũng gần như ngang nhau.
Tiền thì kiếm mãi chẳng hết, bây giờ cô chỉ cố gắng kiểm soát thu nhập mỗi ngày khoảng ba, bốn chục tệ là đủ.
Sáng nay cô còn dậy sớm một tiếng để nấu mì om đậu đũa trong bếp. Trước kia là mì lạnh, có thể chuẩn bị từ chiều hôm trước cùng mẹ Nguyễn. Nhưng mì om thì không được như vậy. Bếp chẳng có mùi thơm gì, mà cô lại bưng ra cả nồi nhôm bốc khói nghi ngút, chắc chắn sẽ khiến mẹ Nguyễn nghi ngờ.
May mà nguyên liệu thì có sẵn. Lúc luyện dao, cô đã cắt sẵn một đống, chỉ việc lấy từ hệ thống ra, đỡ được bao nhiêu công đoạn.
"Nguyễn Nhuyễn! Quả nhiên là cậu! Cậu đang làm gì thế này?"
Một tiếng gọi the thé vang lên, hơi chói tai. Nguyễn Nhuyễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía người vừa nói.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng gần đó. Nhìn thấy mặt họ, trong đầu cô như có cuộn phim tua nhanh, những hình ảnh lướt qua liên tục.
Khương Diểu Diểu và Hạnh Trạch, nam nữ chính trong nguyên tác.