Chương 44

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

"Đừng chấp nhặt với mấy kẻ mặt dày. Hồng Mai, cô yên tâm, chúng tôi nghỉ hưu cả rồi, rảnh rang cả ngày, sẽ giúp Nhuyễn Nhuyễn trông chừng." Ông cụ Chu nháy mắt với Nguyễn Nhuyễn, ý bảo cô an ủi mẹ. Nguyễn Nhuyễn khoác tay mẹ: "Mẹ, mẹ đừng lo nữa. Con thực sự không sao. Có mẹ, có các ông bà ở đây, Đông Tử chắc chắn không dám làm gì con nữa đâu!" Tôn Hồng Mai quay sang, cúi đầu cảm ơn từng người: "Thật lòng cảm ơn các chú các bác đã bảo vệ Nhuyễn Nhuyễn. Giờ muộn rồi, ngày mai, tối mai, cháu mời mọi người sang nhà ăn bữa cơm. Nhất định phải đến, để cháu cảm ơn đàng hoàng." Bà không dám tưởng tượng, nếu hôm nay không có các ông bà ở đây, thì Nhuyễn Nhuyễn sẽ phải chịu đựng đến mức nào. Chỉ cần nghĩ tới cảnh con bé bị mấy tên lưu manh vây quanh, một mình không ai giúp, tim bà lại đau như bị bóp nghẹt. "Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà. Con bé nhà cô bọn tôi nhìn lớn lên từng ngày, cô đừng làm lạ thế!" Ông cụ Chu xua tay, trong lòng thầm nghĩ mình đã nhận hũ dưa muối của Nhuyễn Nhuyễn, nhìn thôi cũng biết là hàng thượng hạng, không thể để nhà họ Nguyễn thêm tốn kém nữa. "Không phải làm lạ đâu. Sau này còn phiền các bác nhiều, nếu các bác không đến, cháu thật sự không biết phải cảm ơn thế nào!" Tôn Hồng Mai kiên quyết giữ ý. Cuối cùng, các ông bà cũng đồng ý, nhưng dặn chỉ cần làm cơm nhà đơn giản thôi, đừng cầu kỳ. Tôn Hồng Mai vui vẻ gật đầu. Còn cơm nhà kiểu gì, thì để bà quyết. Người đến là được! Đêm xuống. Đông Tử đi về nhà với dáng vẻ lấc cấc, tiếng dép lê vang vọng cả con hẻm yên ắng. Cậu ta nhìn cánh cổng nhà họ Nguyễn, vô thức đưa tay sờ lại áo mình. Bụi đã phủi sạch, nhưng đầu gối, cổ tay vẫn còn đau âm ỉ, như một lời nhắc nhở: con bé trong kia, không phải loại dễ trêu. Đột nhiên, tiếng cửa sắt bên trái bật mở. Chưa kịp quay đầu, cả chậu nước lạnh ào ào dội thẳng lên người cậu ta. "Còn dám bắt nạt con gái tôi lần nữa, thì không chỉ có chậu nước đâu! Sau này tránh xa nó ra, không thì tôi báo cảnh sát bắt cậu vào tù ngồi đấy!" Nói xong, Tôn Hồng Mai sập cửa lại, tim vẫn đập thình thịch. Bà trằn trọc mãi không ngủ được, bèn ra ngoài đánh liều, chờ Đông Tử, không ngờ lại chờ trúng thật! Một chậu nước lạnh, đủ cho cậu ta tỉnh táo lại. Dám động vào Nhuyễn Nhuyễn nữa hay không, thì cứ thử xem! Tôn Hồng Mai hài lòng quay lại giường, lòng nhẹ bẫng. Bà là một người mẹ, và bà đã bảo vệ được con mình. Còn Đông Tử, lau nước trên mặt, đứng sững ngoài cửa, như vừa bị sét đánh. Đàn bà nhà họ Nguyễn... ai cũng hai mặt thế sao? Không phải đều được giáo dục đàng hoàng, lịch sự tử tế à? Sao trong xương lại hung hãn đến vậy? Mẹ kiếp, hôm nay mà cậu ta vớ được cái gì tốt, thì cậu ta là chó! "Hắt xì!" Chết tiệt, bà ta dội trúng thật. Sáng sớm, những người đến xếp hàng mua cơm ngạc nhiên phát hiện cô chủ nhỏ lại cho ra món mới, mì om đậu đũa, còn bốc khói nghi ngút. Cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của món mì lan tỏa. Lại gần nhìn kỹ, sợi mì màu nâu óng ánh, bóng bẩy, xen lẫn là thịt ba chỉ băm vàng ươm cháy cạnh. Ai nhìn thấy cũng đứng hình tại chỗ, không thể nào rời mắt. Món này do Nguyễn Nhuyễn cải tiến lại, cố gắng để mỗi sợi mì đều bám đầy thịt ba chỉ, để khách hàng ai cũng có thể ăn được miếng thịt. Mọi người nhìn sang bên cạnh lại càng bất ngờ hơn. Giữa khay mì lạnh và mì om đậu đũa là một chậu men sứ trắng, bên trong ngâm đầy dưa chuột muối được cắt đều tăm tắp, xen lẫn với ớt hiểm đỏ và ớt ngâm xanh. Sự kết hợp giữa sắc màu bắt mắt và vị chua đặc trưng khiến bụng ai nấy cũng sôi lên rồn rột. "Cô chủ nhỏ, món mì om đậu đũa này bán sao vậy? Cho tôi một phần!" "Mì này thơm quá chừng, tôi đói muốn xỉu rồi!"... Nguyễn Nhuyễn thấy mọi người đều bị mùi thơm hấp dẫn đến chảy nước miếng, bật cười: "5 hào một phần, xếp hàng là mua được nha." Đám người vây quanh chiếc xe ba bánh lập tức xếp thành hàng ngay ngắn. Người đầu tiên trong hàng đưa 5 hào bỏ vào hộp bánh quy: "Cô chủ nhỏ, cho tôi một phần mì om đậu đũa." Nói rồi ánh mắt không rời khỏi động tác của Nguyễn Nhuyễn đang múc mì.