Chương 49

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

Hạnh Trạch hơi sững người."Anh?" Khương Diểu Diểu khẽ gật đầu."Anh không biết đâu, Nguyễn Nhuyễn thích anh. Lúc em đồng ý hẹn hò với anh, trong lòng cũng rất khó xử. Nếu cô ấy biết bọn mình ở bên nhau, chắc chắn sẽ tức giận. Chỉ là vừa nãy em quá bất ngờ, quên mất là anh cũng đứng đó. Cô ấy chắc cảm thấy bị bẽ mặt trước mặt anh, nên tâm trạng mới tệ như vậy. Anh đừng nói với ai là em kể chuyện này nhé. Em đã hứa với cô ấy là sẽ không tiết lộ điều gì cả." Nghe Diểu Diểu nói người kia thích mình, phản ứng đầu tiên của Hạnh Trạch là lập tức tỏ rõ lập trường."Diểu Diểu, em biết không? Điều anh yêu nhất ở em chính là sự lương thiện. Thôi nào, đừng để cô ta phá hỏng tâm trạng của chúng ta. Mình đi thôi!" Khương Diểu Diểu bị kéo đi, ba bước ngoái đầu hai lần, trong ánh mắt vẫn không giấu được vẻ u sầu. Nếu ai không biết, còn tưởng cô ta thật lòng lo lắng cho Nguyễn Nhuyễn. Cô ta chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần trong mắt Hạnh Trạch, cô ta là người như vậy là đủ. Đời trước, Nguyễn Nhuyễn chưa từng đi học. Đời này bán đồ ăn sáng ngoài chợ, có vẻ cũng không định học hành gì. Nhưng để chắc chắn, cô ta vẫn nên chuẩn bị vài phương án. Về đến nhà, Nguyễn Nhuyễn lấy hết tiền kiếm được mấy hôm nay ra. Hôm nay, chỉ riêng món mì xào đậu que và mì trộn nguội đã bán được sáu mươi tệ. Cộng lại, cô đã có hơn một trăm tám mươi tệ. Mới bốn ngày bày sạp mà kiếm được ngần này, cô đã rất hài lòng. Hôm qua mẹ Nguyễn lĩnh lương, cũng chỉ hơn sáu mươi tệ. Khó trách sao nhiều người muốn bỏ việc để buôn bán kiếm lời. Nhiệm vụ học nấu mì xào đậu que đã hoàn thành một nửa, chắc ngày mai là có thể học món mới. Trong tay có tiền, lại sắp có món mới, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cuộc sống ngày càng có hy vọng. Cô thay đồ, đội mũ chống nắng, xách giỏ đi mua nguyên liệu, tiện thể ghé ngân hàng mở tài khoản gửi tiền. Trong hẻm, ông cụ Chu và mấy người bạn đã quay về chỗ cũ chơi cờ. Nguyễn Nhuyễn cười chào một tiếng. "Nhóc Nguyễn này, hai đứa trẻ ban nãy là bạn cháu à? Con bé kia hỏi các ông nhiều chuyện lắm, nhưng cháu yên tâm, các ông không nói gì đâu!" Ông cụ Chu gọi với lại, nhắc cô một câu. Nguyễn Nhuyễn chẳng để tâm lắm."Vâng, cháu biết rồi, ông cụ Chu cứ yên tâm, không sao đâu ạ!" "Ra ngoài à? Đi đi, đi sớm về sớm nhé!" Ông cụ Chu lại quay về với ván cờ, không nói thêm gì nữa. Nguyễn Nhuyễn vừa đi khỏi, mấy bà cụ đã xì xào. "Hai đứa trẻ hôm nay chắc đang yêu nhau đấy. Nhóc Nguyễn nhà ta cũng đâu kém gì con bé kia, không biết sau này bạn trai có tốt hơn thằng đó không nữa." "Ý bà nói thằng kia hả? Tôi thấy không được đâu, mắt gì mà như cáo ấy, các bà gọi là gì ấy nhỉ... à, mắt đào hoa. Loại này chỉ sợ rắc rối đầy mình. Nhóc Nguyễn đẹp, tay nghề nấu ăn giỏi, lại còn biết kiếm tiền. Thế là quá đủ rồi, tìm nhà chồng tốt không khó đâu! Cùng lắm chúng ta đi mai mối giùm, đông người thế này, thế nào cũng có người tốt." "Phải đấy, phải đấy! Nhóc Nguyễn sau này có phúc, chẳng lo!"... Nguyễn Nhuyễn vốn dễ buồn ngủ mỗi khi lên xe, xe vừa lăn bánh, cô đã không nhịn được ngáp một cái. Quả nhiên, dậy sớm là hỏng cả ngày. Cô còn nghĩ tối nay nên đi ngủ sớm hơn một tiếng. Nguyễn Nhuyễn ngồi hàng ghế cuối cùng, bên cạnh trống, thế là cô dựa vào cửa kính, tìm tư thế thoải mái để chợp mắt. Mơ màng, cô cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, rồi ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng của xà phòng. Nguyễn Nhuyễn từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, đường viền hàm sắc nét. Nhìn lên trên, sống mũi cao thẳng, độ cong hoàn hảo. Trong đầu cô bất chợt bật ra một câu: Muốn trượt cầu tuột trên sống mũi anh ta. Không biết mắt có đẹp không nhỉ? Nguyễn Nhuyễn vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào cửa kính, đầu khẽ trượt xuống. Bất chợt... "Két... !" Cô quên mất trán mình đang có mồ hôi, tựa vào kính thì không sao, nhưng chỉ cần động một chút là rất trơn. Thế nên mới phát ra âm thanh kỳ quặc ấy.