Hai năm luyện khí cho hai huynh đệ của mình.
Thời gian còn lại dư sức để luyện chế món lễ vật thứ hai.
Trên bãi cỏ trong khu rừng ở hậu viên của Phiêu Vân phủ, Tần Vũ đang nằm dài, trong lòng không ngừng suy tính.
'Phủ đệ, một tòa phủ đệ chứa cả thần giới. Hầy, đây thực sự là sự kết hợp trình độ cao nhất của trận pháp và luyện khí.' Đối với món lễ vật này, hy vọng của Tần Vũ rất cao.
Luyện chế tòa phủ đệ này còn khó hơn thượng phẩm thiên thần khí cả trăm-ngàn lần.
Rất phức tạp, hơn nữa còn tiêu tốn quá nhiều vật liệu. Yêu cầu của Tần Vũ không chỉ có công hiệu mà còn phải có hiệu quả thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, phải đạt tới mức tự nhiên như trời sinh.
Phủ đệ, phải thiết kế như thế nào đây.
Mỗi nơi của phủ đệ phải sử dụng vật liệu gì, làm sao để toàn bộ phủ đệ thêm phần hoàn mỹ, bố trí các loại quang cảnh sao cho hòa vào tự nhiên.
Mỗi một vấn đề đều xoay chuyển trong đầu Tần Vũ.
Nhìn thì thấy Tần Vũ nằm dài trên đất không làm gì cả nhưng hắn luôn luôn suy nghĩ. Tần Vũ rất tự tin, với năng lực thi triển và thành tựu của bản thân trên mặt trận pháp, luyện khí, muốn giải quyết những vấn đề này chỉ cần
Một tháng là đủ rồi.
Thời gian trôi đi.
Trong đầu Tần Vũ, mô hình phủ đệ càng ngày càng rõ ràng, việc phối hợp các loại vật liệu, sử dụng trận pháp gì ở nơi nào, làm sao kết hợp cho hoàn mỹ cũng đã được xác định rõ.
- Chủ nhân.
- Ô?
Tần Vũ bừng tỉnh, mở mắt nhìn sang bên cạnh. Thì ra là Phúc bá. - Phúc bá, có chuyện gì thế?
Phúc bá cung kính nói: - Chủ nhân, thần vương Đoan Mộc Ngọc đang đợi người ở bên ngoài.
- Huynh ấy yên lặng chờ ở bên ngoài ư? Tần Vũ kinh ngạc.
Cao thủ cấp thần vương muốn tới nơi nào chỉ cần thuấn di là được. Đoan Mộc Ngọc lại chờ ở bên ngoài, rất hiển nhiên là vẫn xem Tần Vũ như ngang hàng, không vì đã trở thành thần vương mà lên mặt.
- Mau mời Đoan Mộc huynh vào. Ta tới phòng khách chờ huynh ấy, không, để ta đích thân đi đón huynh ấy. Tần Vũ lập tức đứng lên.
Người ta thành thần vương rồi mà vẫn hạ mình chờ ở bên ngoài, bản thân không thể kẻ cả gọi người ta tới phòng khách được.
Trên đường đi tới cửa phủ đệ, Tần Vũ suy tính trong đầu: 'Đoan Mộc huynh tới đây vì chuyện gì nhỉ? Huynh ấy có tiếp tục tham gia chiêu thân không nhỉ?'
Những vấn đề này Tần Vũ nghĩ mãi mà không ra đáp án, chỉ có hỏi thẳng Đoan Mộc Ngọc mới biết được.
Vòng qua một tòa lâu các Tần Vũ liền nhìn thấy xeo xéo một bóng người quen thuộc ngoài cửa, chính là Đoan Mộc Ngọc và hai cận vệ, Đoan Mộc Ngọc đang chắp tay đứng đó.
- Đoan Mộc. Tần Vũ vừa bước tới liền cười gọi.
- Tần Vũ. Đoan Mộc Ngọc cũng cười tủm tỉm bước tới, lúc hộ vệ gác cổng muốn ngăn hai cận vệ của Đoan Mộc Ngọc, Tần Vũ liền liếc mắt ra hiệu, khi đó bọn chúng mới để cho hai cận vệ tiến vào.
- Đoan Mộc, trong lòng ta rất khâm phục. Ta quen huynh chưa được bao lâu mà huynh đã là thần vương rồi. Tần Vũ sánh vai đi ngang Đoan Mộc Ngọc.
Phúc bá ở sau lưng với hai cận vệ kia đi thành một hàng.
Đoan Mộc Ngọc cười nhẹ: - Tần Vũ, thời gian chúng ta quen nhau tuy ngắn nhưng ta đã đạt tới đỉnh điểm thượng bộ thiên thần lại vô cùng lâu rồi, trong trận đại chiến khoáng thế sáu trăm vạn tỷ năm trước ta đã đạt tới đỉnh điểm thượng bộ thiên thần rồi. Thế mà huynh còn cho là ta tiến bộ nhanh sao?
Sáu trăm vạn tỷ năm trước, chỉ mỗi con số này đã đủ làm Tần Vũ chấn động.
- Thực sự là rất lâu. Đoan Mộc, ta rất hiếu kỳ, huynh đạt tới cảnh giới thần vương là vì đã nhìn thông được mối tình kia ư? Tần Vũ hỏi. - Nếu không muốn nói thì cũng chẳng sao cả.
- Kỳ thực cũng chẳng có gì phải giấu.
Đoan Mộc Ngọc ngoảnh đầu nhìn hai cận vệ sau lưng, bọn họ lập tức khom người rút lui.
'Phúc bá, người cũng đi chào hỏi và thu xếp cho hai cận vệ đó đi.' Tần Vũ dùng tâm niệm truyền âm cho Phúc bá, ông cũng rút lui.
Chỉ còn hai ngươi Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc đi cùng nhau.
Đoan Mộc Ngọc cười: - Huyễn Linh kính chỉ đưa ta đi qua một đoạn thôi. Ta đã từng mộng tưởng nhưng mãi không có cách nào biến nó thành hiện thực mà thôi.
Trong hư ảnh do Huyễn Linh kính tạo ra, ta đã trải qua hai quá trình tới cùng cực, cuối cùng ta đột nhiên nhận ra. Ánh mắt của Đoan Mộc Ngọc trở nên mông lung. Tất cả những gì rực rỡ rốt cuộc cũng chỉ là hư ảo. Nó có xinh đẹp tới đâu cũng chỉ như đóa hoa quỳnh, rồi sẽ điêu tàn thôi. Chỉ có chủ tâm của mình mới là vĩnh hằng.
Còn lại một phần ký ức đã đủ rồi.
Đoan Mộc Ngọc cười nhìn Tần Vũ. - Tần Vũ, huynh có hiểu không?
Tần Vũ mơ hồ hiểu ra.
Hạnh phúc, đau khổ, vui mừng,... tất cả đều như bong bóng xà phòng dưới ánh nắng, rực rỡ đủ màu nhưng rồi sẽ vỡ tan.
Tất cả đều thành hư không.
Ánh mắt của Đoan Mộc Ngọc trong veo: - Bất quá, tất cả mọi biến hóa đều không có cách nào làm chấn động chủ tâm của ta, bên ngoài có biến hóa phức tạp tới mức nào thì chủ tâm vẫn như một tấm gương sáng bóng. Gương tuy có thể phản chiếu mọi biến hóa của bên ngoài nhưng bản thân nó vẫn là nó... vĩnh viễn bất biến.
Tần Vũ có chút hiểu ra.
- Đoan Mộc, huynh cho rằng những thứ đó chỉ là hư không sao?
Tần Vũ mỉm cười: - Rực rỡ đủ màu cũng không hẳn là hư không. Có xinh đẹp rực rỡ như hoa quỳnh rồi cũng sẽ điêu tàn. Nhưng mà... chỉ cần nỗ lực vẫn có thể để thời gian tạm ngừng lại, dù chỉ trong một sát na cũng có thể biến nó thành vĩnh hằng.
Đoan Mộc, ta tin vào chính mình, cũng tin rằng chỉ cần nỗ lực thì tất cả đều có khả năng. Tần Vũ nhìn Đoan Mộc Ngọc.
Đoan Mộc Ngọc lắc đầu cười nhẹ: - Tần Vũ, cách suy nghĩ của huynh và ta không giống nhau. Bất quá, ta hy vọng huynh có thể thành công, Huyễn Linh kính này tặng cho huynh.
Đoan Mộc Ngọc đưa Huyễn Linh kính ra.
- Tặng ta? Tần Vũ thầm giật mình.
Có Huyễn Linh kính thì tám-chín phần mười là giành được chỉ tiêu thứ hai. Thế mà Đoan Mộc Ngọc lại đem Huyễn Linh kính tặng cho mình.
- Huynh thì sao? Tần Vũ truy hỏi.
- Ta ư, Tần Vũ, không lẽ huynh cho rằng sau khi ta thành thần vương rồi còn tiếp tục tham gia chiêu thân ư? Đoan Mộc Ngọc mỉm cười. - Tần Vũ, kỳ thực lúc ta nhìn thấy huynh đưa cả 'La Vũ đao' ra để giành chỉ tiêu thứ nhất, ta đã biết... huynh có khả năng là người duy nhất trong mười tám người thực sự yêu thương Khương Lập, hơn nữa còn dám bất chấp tất cả.
Đem tặng nó cho huynh thì Khương Lập mới có thể có được hạnh phúc. Ta chỉ hy vọng huynh có thể thành công, vì thế nên mới đem Huyễn Linh kính tặng huynh.
Đoan Mộc Ngọc vẫn đưa Huyễn Linh kính ra trước mặt Tần Vũ.
- Cảm ơn.
Tần Vũ cầm lấy Huyễn Linh kính. - Đoan Mộc, ta thiếu huynh một món nợ ân tình. Nếu sau này huynh có điều gì cần ta giúp thì cứ nói.
Nắm chặt Huyễn Linh kính, Tần Vũ trịnh trọng nói.
- Ha ha... món nợ ân tình của luyện khí tông sư, hình như ta còn được lợi lớn đó. Đoan Mộc Ngọc cười bảo. - Được rồi, Tần Vũ, ta còn phải tới Bắc cực thánh hoàng điện một chuyến đế đích thân nói với Khương Phạm, chứ cứ âm thầm lặng lẽ bỏ không tham gia chiêu thân nữa thì cũng không hay.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
Đoan Mộc Ngọc tìm Khương Phạm chính là để rút lui không tham gia chiêu thân nữa, trong lòng Tần Vũ đương nhiên hiểu rõ.
Đoan Mộc Ngọc rút lui không tham gia chiêu thân nữa, tuy Khương Phạm có chút thất vọng nhưng ông cũng không thể cưỡng ép, chuyện này nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Phiêu Tuyết thành, Phiêu Vân phủ.
- Tần Vũ đại ca, Đoan Mộc Ngọc đã rút lui không tham gia chiêu thân nữa, huynh có biết không?
Nhận được tin này Khương Nghiên liền hưng phấn chạy ngay tới Phiêu Vân phủ báo tin mừng cho Tần Vũ. Tần Vũ cả cười, tin này hắn còn biết trước cả Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm nữa ấy chứ.
- Ta biết rồi. Đúng rồi, mấy ngày nay muội ở bên cạnh Lập nhi phải không, gần đây Lập nhi có khỏe không? Tần Vũ hỏi.
Khương Nghiên gật đầu nói: - Hầy, gần đây tâm tình của tỷ ấy rất tốt, đặc biệt là huynh đã giành được chỉ tiêu đầu tiên, tỷ ấy còn cao hứng hơn nữa.
Tần Vũ bật cười.
- Nghiên nhi muội muội, muội có thể nói cho Lập nhi biết ta đã có được Huyễn Linh kính, hơn nữa ta có lòng tin rằng sẽ đoạt được cả ba chỉ tiêu của lần chiêu thân này. Tần Vũ muốn làm cho Lập nhi cao hứng.
Có được Huyễn Linh kính, Tần Vũ hoàn toàn tự tin về chỉ tiêu thứ hai.
Còn chỉ tiêu thứ ba, lễ vật quý giá hơn của mọi người thì Tần Vũ đương nhiên mười phần tự tin.
- Huyễn Linh kính? Khương Nghiên cũng biết rõ chuyện chiêu thân, đương nhiên biết rừng có được Huyễn Linh kính thì chắc là chỉ tiêu thứ hai sẽ vào tay Tần Vũ.
Lúc này Chu Hiển ở Lôi Phạt thành sau khi nhận được tin Đoan Mộc Ngọc rút lui không tham gia chiêu thân đang vô cùng vui sướng.
'Rút lui không tham gia chiêu thân?' Chu Hiển cảm thấy nhẹ nhõm, tự nhiên bớt đi được một cường địch thì sao hắn không thoải mái hơn chứ?
Trong lòng Chu Hiển đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
'Đoan Mộc Ngọc rút lui không tham gia chiêu thân, vậy không phải là Đoan Mộc Ngọc có được Huyễn Linh kính cũng không cần dùng tới ư?' trong mắt Chu Hiển tràn đầy vui mừng. 'Tốt, tốt quá. Mau, chuẩn bị các thứ, ta phải lập tức tới Nam cực Kính Quang thành.'
- Vâng, thưa đại nhân.
Hai cận vệ tùy thân lập tức tuân lệnh.
'Nếu ta có được Huyễn Linh kính thì chỉ tiêu thứ hai này thuộc về ta rồi.' trong lòng Chu Hiển có một chút kích động.
Lúc này Chu Hiển còn chưa biết, Huyễn Linh kính đã được Đoan Mộc Ngọc tặng cho Tần Vũ trước đó rồi. Chuyện đó chỉ có hai người Đoan Mộc Ngọc và Tần Vũ biết thôi, người ngoài chưa rõ.
Sau đó Chu Hiển mang theo lễ vật đi thẳng tới Nam cực Kính Quang thành xin bái phỏng Đoan Mộc Ngọc.