Trong Tử Huyền phủ, là một sự an bình, không ít Tần gia đệ tử hoặc là tu luyện, luận đàm, hoặc là pha trà luận đạo.
"Thái thượng tam trưởng lão!"
Thấy Tần Vũ đi đến, không ít Tần gia đệ tử đều cung kính hành lễ. Tần Vũ mỉm cười vuốt cằm, rồi sau đó trực tiếp hướng nơi ở của Hầu Phí, Hồng Vân, Tử Hà đi đến.
Đi đến giữa đình viện, Hầu Phí ba người đều quay đầu nhìn.
"Đại ca!"
Giờ phút này trong mắt Hầu Phí tràn đầy sự kích động hưng phấn, trực tiếp ôm chặt Tần Vũ. Sau đó lớn tiếng than vãn với Tần Vũ.
"Đại ca, người chính là cứu hạnh phúc cả đời của đệ. Nếu thật sự hôm nay bị Huyết Hải nữ vương...ta đã có thể sống không bằng chết!"
Tần Vũ ngẩn ra, trong lòng nén cười nói:
"Này Phí Phí, đệ bây giờ không giống như trong quá khứ a."
"Tiểu Hoàng, ách, Hầu Phí đã nói như thế nào?"
Hồng Vân trừng mắt nhìn Hầu Phí, liếc mắt nhìn Hầu Phí một cái sau đó cảm kích nói với Tần Vũ:
"Tần Vũ đại nhân, Hồng Vân và muội muội Tử Hà tạ đại nhân cứu mạng."
Tần Vũ nhìn Hầu Phí một chút rồi quay sang Tử Hà, Hồng Vân cười nói:
"Tốt rồi, ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa.."
"Tần Vũ đại nhân..."
Hồng Vân còn muốn nói tiếp nhưng là Tần Vũ đã xoay người trực tiếp li khai.
" Không ở đây quấy rầy ba người chúng ta, đại ca có ý tứ gì?"
Hầu Phí nhíu mày, nhìn nhìn Hồng Vân bên cạnh một cái, sau đó tự nói thầm: "Ta và Tử Hà muội muội là một đôi. Đối với Hồng Vân cũng không có quan hệ gì a."
"Hầu Phí đại ca!"
Tử Hà quát khẽ.
Hồng Vân nghe xong, trầm mặc một chút, sau đó cả cười đứng lên nói:
"Tiểu Hoàng Ngư, ta với ngươi tựu không có quan hệ. Ngươi cho rằng ngươi là Tần Vũ đại ca? Bất quá chỉ là một thượng bộ thiên thần, ta không quan tâm! Nhưng ta cũng phải cảm kích ngươi, nhờ có ngươi mà từ giờ về sau ta mới thoát khỏi sự khống chế của cung chủ."
Hồng Vân lập tức nhìn về phía Tử Hà, nắm tay Tử hà cười nói:
"Tử Hà muội muội, muội sau này sống một chỗ cho tốt với Hầu Phí đại ca. Còn tỷ, tỷ trước tiên ở Tủ Huyền phủ một thời gian, nếu cảm thấy mệt mỏi, đúng rồi có thể chuyển ra sống ở Mê Vụ thành!"
"Hồng Vân tỷ tỷ..."
Tử Hà muốn nói, nhưng là bàn tay Hồng Vân đã chắn trước miệng nàng, ngăn nàng nói tiếp.
"Tốt rồi, sau này tỷ không ở Tử Huyền phủ. Tỷ sẽ sống ở Mê Vụ thành, tỷ muội chúng ta cũng sẽ gặp lại. Ây, tỷ không quấy rầy muội nữa."
Hồng Vân cười tiếu mị, sau đó xoay người trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Hồng Vân rời đi, Hầu Phí nhẹ nhíu mày.
"Chuyện gì đã xảy ra? Khi thấy nàng rời đi, tại sao lại có chút không cam lòng, chẳng lẽ ta đối với Hồng Vân cũng có chút ý tứ? Ta như thế nào lại có ý tứ với Hồng Vân."
Hầu Phí trong lòng thầm nghĩ.
Đột nhiên, Hầu Phí thân ảnh giống như bị lôi điện đánh trúng, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước.
Một giọt nước mắt trong suốt, giống như một giọt trân châu rơi xuống, chậm rãi chảy xuống. Phảng phất trong một thời gian dài, cuối cùng mới rơi xuống thạch bản trong đình viện, chỉ nghe một tiếng.
"Tách!"
Một tiếng vang trong suốt, yếu ớt mỏng manh. Giọt nước mắt vỡ vụn ra.
Hầu Phí ngẩng đầu nhìn về bóng lưng của Hồng Vân, chỉ là giờ phút này Hồng Vân đã biến mất khỏi trước mặt hắn. Hầu Phí trên mặt không còn nụ cười, cảm giác có một chút nghiêm túc.
"Hầu Phí đại ca, huynh vừa rồi không nên làm vậy đối với Hồng Vân tỷ tỷ..."
Tử Hà nhìn Hầu Phí nói, khi nhìn thấy vẻ mặt của Hầu Phí thì trong lòng chấn động, khuôn mặt vốn luôn tươi cười của Hầu Phí rất ít khi biểu hiện như vậy.
"Hầu Phí đại ca, huynh làm sao vậy?"
Tử Hà vội vàng hỏi.
Hầu Phí cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía Tử Hà, cố ý cười to, lắc lắc đầu nói:
"Không có gì, vừa rồi huynh nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc của tương lai chúng ta, cho nên mới vậy!"
Tử Hà nhìn Hầu Phí tươi cười, bất giác nở nụ cười theo.
Chỉ là khi Tử Hà đàm tiếu với Hầu Phí, Hầu Phí có thoáng lơ đãng nhìn đại môn đình viện. Ở sâu trong đáy lòng, Hầu Phí cũng là chờ mong gặp lại một bóng hình đó lần nữa. Cuộc sống yên lặng, tràn ngập sự ấm áp.
Bụng của Khương Lập cũng càng ngày càng to hơn. Tần Vũ mỗi ngày đều lo lắng, Tả Thu Lâm, Khương Lan, Dịch Phong ba người cũng là cực kỳ quan tâm đến cái thai thứ hai này của Khương Lập.
Gió nhè nhẹ thổi, lá cây theo gió phiêu lãng, phát ra thanh âm "Sa, sa!"
Ở dưới một gốc cây đại thụ ba người ôm không hết, Tần Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong bốn người đang đàm luận về chuyện của Thiên Tôn sơn.
"Tu La thần vương thật lợi hại, trong thời gian ngắn ngủi ra tay đã giết chết tám vị thần vương."
Dịch Phong hớp một ngụm trà, cảm thán nói.
Tả Thu Lâm ở một bên cũng gật đầu, mà Khương Lan thì cười nói:
"Nghĩ kỹ lại, Tu La thần vương La Phàm ra tay giết thần vương là đều có sự chọn lựa, tám vị thần vương kia không ai là thần vương phi thăng giả một phương."
Tần Vũ ngẩn ra.
Trong đầu lập tức hiện lên cảnh La Phàm lúc trước ra tay giết thần vương. Tám vị thần vương, Tần Vũ nhận thức biết không nhiều lắm, chỉ biết có ba vị. Ba vị thần vương này, chính là khi lần đầu tiên Tần Vũ luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo đã dẫn đầu các vị thần vương trong tám đại thần tộc đi đến.
Tần Vũ nhận thức biết chính xác ba vị, đều là người của tám đại thần tộc.
"Đúng, chết hết tám vị thần vương. Có bốn người thuộc tám đại thần tộc, còn có bốn vị ẩn thế thần vương."
Dịch Phong nói một hơi, nhưng thật ra thân phận các thần vương đều nhận biết rõ.
Khương Lan đột nhiên nhìn về phía Tần Vũ:
"Tiểu Vũ, ta nghe Lập Nhân nói, trước đây không lâu ngươi và một vị siêu cấp cao thủ giao đấu. Lập Nhân thông qua thủy mạc thấy được, vị siêu cấp cao thủ đó là ai?"
"A, siêu cấp cao thủ là Huyết Hải nữ vương." Tần Vũ trực tiếp nói ra.
"Huyết Hải nữ vương?"
Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong ba người đều nghi hoặc nhíu mày.
Đột nhiên hai mắt Tả Thu Lâm sáng ngời:
"Tần Vũ, nghe ngươi nói huyết hải. Chẳng lẽ là người lần trước sử dụng thời gian tĩnh chỉ đối phó với chúng ta? Chúng ta ngay cả chân diện của vị siêu cấp cao thủ đó cũng không thấy được."
"Đúng vậy!" Tần Vũ mỉm cười gật đầu.
"Thời gian tĩnh chỉ, ngươi nói thời gian tĩnh chỉ?"
Khương Lan, Dịch Phong bị dọa đến kinh ngạc, nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu nói:
" Vị Huyết Hải nữ vương, thực lực phi thường mạnh, lực phòng ngự cũng cực kỳ cường hãn. Có thể xem như là bất tử chi thân. Về phần lực công kích của bà ấy, có thể so với Tu La thần vương chỉ kém một bậc mà thôi."
Huyết Hải nữ vương thực lực rất mạnh, nhưng lực công kích lại không có nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Nói về lực công kích so với Tu La thần vương vẫn kém hớn một bậc.
"Bất tử chi thân, thời gian tĩnh chỉ?"
Khương Lan, Dịch Phong nhìn nhau. Bọn họ hai người đều không tưởng tượng được, thần giời từ lúc nào lại xuất hiện siêu cấp cao thủ như vậy.
Tần Vũ trong lòng vừa động, lập tức nói:
"Lan thúc, Dịch Phong thúc, căn cứ theo lời con và bà ấy nói với nhau, tựa hồ Huyết Hải nữ vương bản thể chính là huyết hải. Khi thần giới đản sanh đã có huyết hải, sau đó thì có bà ta. Con tin rằng, Huyết Hải nữ vương hơn một lần đã tham gia cuộc chiến Thiên Tôn sơn."
Tần Vũ vẫn còn nhớ kỹ, Huyết hải nữ vương nhắc nhở hắn không nên can thiệp vào chuyện của bà. Có chuyện làm cho Huyết Hải nữ vương quan tâm như vậy, sợ rằng chỉ có chuyện Thiên Tôn sơn.
Hơn nữa, Huyết Hải nữ vương được đản sanh từ rất sớm, tin rằng đã hơn một lần tham gia Thiên Tôn sơn.
"Khương Lan huynh, huynh có biết?"
Dịch Phong, Tả Thu Lâm đều nhìn về phía Khương Lan.
Trong ba người, Khương Lan đối với chuyện năm đó quen thuộc nhất.
Khương Lan trầm ngâm trong chốc lát, đoạn lắc đầu nói:
"Theo như lời tiểu Vũ nói, Huyết Hải nữ vương phi thường mạnh, chính là sáu ngàn vạn lần ức năm trước khi Thiên Tôn sơn phủ xuống, trong các thần vương lợi hại căn bản không có Huyết Hải nữ vương."
Thực lực càng mạnh, tại trận chiến Thiên Tôn sơn tranh đoạt càng dễ dàng tạo danh tiếng. Nhưng là Khương Lan đối với Huyết Hải nữ vương một điểm tin tức cũng không có.
"Lan thúc, không nghĩ ra thì cũng không nên nghĩ nữa. Có thể con đã suy đoán sai rồi."
Tần Vũ cười nói.
"Bất quá, phỏng chừng lần này Huyết hải nữ vương muốn đi Thiên Tôn sơn. Đến lúc đó con sẽ chỉ mặt nàng cho mọi người xem."
Khương Lan cười gật đầu:
" Nếu Huyết Hải nữ vương quả thật lợi hại theo như lời con nói. Không lâu trước khi Thiên ấn xuất thế, nàng sẽ không ra tranh đoạt, phỏng chừng ả sẽ che dấu thực lực, để cho Tu La thần vương trở thành đích nhắm của mọi người."
Tần Vũ nhẹ gật đầu.
Như Tu La thần vương đã phát thệ, lần này trước khi tân Thiên Tôn đản sanh, hắn sẽ không bước vào Thiên Tôn sơn nửa bước. Huyết Hải nữ vương một khi tiến vào Thiên Tôn sơn, liền trở thành người cực mạnh trong Thiên Tôn sơn. Thời gian đảo mắt trôi qua đã mấy tháng.
Trong đình viện, phụ vương Tần Đức, huynh đệ Tần Phong, Tần Chính, Hầu Phí, Hắc Vũ, trưởng bối Phong Ngọc Tử, Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm.. tập trung lại.
Tần Vũ lẳng lặng ngồi, tay cầm một chén trà, mà chén trà lại có chút run run.
Tần Vũ cảm thấy rất khẩn trương, từ việc chén trà run run là có thể cảm giác được. Tần Đức bên cạnh cười, vỗ vai Tần Vũ nói:
"Vũ nhi, đều đã có kinh nghiệm từ lần trước. Lúc này đây sao lại khẩn trương?"
Tần Vũ nhìn phụ vương, bất đắc dĩ cười nói:
" Có một chút, con không muốn khẩn trương nhưng là không khống chế được bản thân." Trong lúc nói, ánh mắt Tần Vũ hướng căn phòng nhìn.
Thê tử mình giờ phút náy đang ở bên trong.
"Cha, người nói lần này mẹ sanh đệ đệ hay là muội muội?" Tần Tư ở bên cạnh mở to đôi mắt, giống như bảo thạch nhìn căn phòng.
Tần Vũ bế Tần Tư đặt lên đùi mình, sờ đầu Tần Tư nói:
" Tiểu Tư, mặc kệ là đệ đệ hay là muội muội, con cũng không được xem thường."
Chính đứa con thứ hai trong bụng Khương Lập, thời gian mang thai ngắn như vậy sợ rằng không có thực lực kinh người như Tần Tư.
Tần Tư nhăn mũi nói: " Cha, nếu có ai dám khi dễ muội muội hay đệ đệ, con sẽ cho hắn một lổ thủng trên người." nói rồi Tần Tư cầm cây tiểu kim thương múa múa.
Chung quanh, Tần Đức, Khương Lan, Dịch Phong một đám người đều nở nụ cười.
"Oa..." chỉ nghe tiếng trẻ con khóc vang lên.
Nhất thời trong đình viện tiếng cười liền im bặt, con mắt Tần Vũ sáng ngời, cả người vừa động liền đi tới cửa phòng. Tần Vũ biết đứa con thứ hai của mình đã chào đời. Đảo mắt đã mười năm qua đi.
Trên bầu trời, bông tuyết phiêu lãng, vô số bông tuyết chậm rãi hạ xuống.
Bên trên mặt hồ nước trong Tử Huyền phủ có một cái đình, Tần Vũ , Khương Lập thân mặc bạch sắc trường bào đang ngồi ở bàn trà.
Trên bàn trà là một bầu rượu ấm áp, Tần Vũ và Khương Lập tại cái đình đang thưởng thức liệt tửu, ngắm cảnh tuyết rơi.
"Oanh long long..."
Mặt hồ vốn yên tĩnh đột nhiên chấn động hẳn lên, Tần Vũ và Khương Lập không khỏi nhìn lại, thấy mặt hồ nổi lên cơn sóng lớn cao ba thước, nước trong hồ không ngừng dao động.
Trên mặt nước, giờ phút này đang có một thiếu niên thân bận hồng sắc chiến bào, trên cổ thiếu niên còn có một hài đồng đáng yêu.
Khương Lập thấy hai người con trai của mình, con mắt hiện lên tia mỉm cười, trên mặt tràn đầy tình mẫu tử, lúc này lên tiếng gọi:
"Tiểu Tư, tiểu Sương!"
Thiếu niên mặc hồng sắc chiến bào quay đầu nhìn lại, còn đứa hài đồng đáng yêu hai mắt mở to, tựu thấy được Tần Vũ hai người:
"Cha, mẹ!"
Đứa hài đồng hưng phấn hô to.
"Ca, nhanh nào!"
Thiếu niên mặc hồng sắc chiến bào dưới chân vừa động, hóa thành một đạo hồng sắc lưu quang, sau đó bay vào giữa cái đình. Mà ngọn sóng cũng mất đi sự thôi động của hồng sắc thiếu niên cũng ầm ầm vỡ vụn, mặt hồ dần khôi phục vẻ yên tĩnh.
"Tiểu Sương, con lại nghịch ngợm rồi. Tiểu Tư, con cũng không thể lúc nào cũng mang theo đệ đệ con đi quậy phá vậy được. Đệ đệ con chưa có năng lực phi hành, một khi rơi xuống hồ, vậy rất phiền toái."
Khương Lập giáo huấn.
Tần Tư hôm nay đã cao lớn, không còn là đứa hài đồng tinh nghịch, đã hiểu chuyện rất nhiều. Về đứa con thứ hai của Tần Vũ 'Tần Sương', ngược lại phi thường tinh nghịch.
Chỉ là năng lực tu luyện của Tần Sương đích xác tầm thường.
Một hài đồng bình thường ở thần giới, đều là hao phí rất nhiều thời gian mới vượt qua thần kiếp trở thành hạ cấp thần nhân.
"Không biết khi nào tiểu Sương mới độ thần kiếp."
Tần Vũ trong lòng không khỏi cảm thán. Tiểu Sương tư chất so với tiểu Tư kém hơn nhiều.