Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi trên chuyến bay về Trung Quốc ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Phương Trọng Bình.
Trên không trung cao hơn chục nghìn mét, Chúc An Sinh mơ một giấc ngắn.
Trong mơ, bà nội cô xuất hiện với mái tóc hoa râm. Nhiều năm trôi qua, tóc bà đã sớm biến thành một màu trắng phơ. Thứ duy nhất không thay đổi ở bà chắc có lẽ là nụ cười thản nhiên luôn nở bên môi.
Khi đó, Chúc An Sinh mới đến nhà Phương Trọng Bình được một thời gian, vẫn luôn đắm chìm trong nỗi khổ đau do bố mẹ qua đời.
"Đứa bé này xinh quá! Sau này cháu ở lại đây với bà nhé?"
Bà nội hiền từ giang hai tay ra muốn ôm Chúc An Sinh, nhưng cô lại tóm lấy góc áo Phương Trọng Bình, né tránh ý tốt của bà.
Phương Trọng Bình định nói đôi câu giải thích với cô, cơ mà bà nội ở phía trước mỉm cười xua tay.
"Mẹ hiểu mà."
Bà nội nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt tràn ngập thương tiếc.
"Tối nay bà nội làm món xương sườn ninh bắp ngô cho cháu ăn nhé? Chú Phương của cháu thích món canh sườn ninh bắp ngô của bà lắm."
Chúc An Sinh không đáp, cứ trốn sau lưng Phương Trọng Bình, cảnh giác quan sát bà già ở kia.
Món canh sườn bà nội nấu ngon thật! Tối đó, Chúc An Sinh lặng lẽ uống sạch ba bát canh.
Hẳn Phương Trọng Bình muốn nhanh chóng xòa nhòa sự xa lạ giữa Chúc An Sinh và mẹ mình nên chủ động hỏi: "An Sinh, canh bà nội làm có ngon không?"
Ánh mắt Chúc An Sinh nhìn bà không còn vẻ phòng bị như lúc trước, nhưng cô vẫn không chịu mở miệng, chỉ gật nhẹ.
Tuy chưa thể giao tiếp với Chúc An Sinh nhưng bà nội rất vui. Vì thế, hôm sau bà nấu cho cô một đĩa cá kho ăn cùng canh rong biển hầm vịt.
Bà không phải là một người giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ biết dùng phương thức ngốc nghếch ấy, chẳng quản khó khăn mà nấu cả một bàn thức ăn ngon đa dạng. Dưới sự tấn công bằng đủ loại món ngon của bà, Chúc An Sinh dần mở lòng.
Sao Chúc An Sinh có thể nấu ăn ngon? Tất cả là nhờ có bà nội.
Chúc An Sinh chậm rãi mở mắt ra, lập tức trông thấy Trì Trừng đang cầm khăn giấy.
Cô sờ lên khóe mắt mình, phát hiện có giọt nước mắt còn đọng.
"Em khóc rồi." Trì Trừng đau lòng nói: "Ban nãy em ngủ đã bật thốt lên mấy tiếng bà ơi. Em mơ thấy bà à?"
Chúc An Sinh không phủ nhận, đúng là thỉnh thoảng cô ngủ sẽ nói mớ.
Trì Trừng giúp cô điều chỉnh ghế dựa, ngồi thẳng dậy.
Chúc An Sinh dời tầm mắt sang ô kính cửa sổ bên cạnh, giờ bọn họ đang bay qua vùng biển.
Bầu trời đêm thoáng đãng, liếc mắt một cái cô đã có thể thấy vô số vì sao.
"Trì Trừng, em sợ."
Trì Trừng cầm lấy tay Chúc An Sinh, hôn nhẹ lên mu bàn tay.
"Hết thảy sẽ tốt thôi."
Thật ra, bản thân Chúc An Sinh hiểu rất rõ, rồi sẽ có một ngày mình phải đối mặt với thời khắc ấy. Có điều, hiện tay cô vẫn chọn tin tưởng vào lời an ủi của anh.
Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Hình như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của Chúc An Sinh, cho nên ngày hai người đáp máy bay xuống thành phố Hộ Thủy, bầu trời nơi đây trong vắt một màu xanh lam.
Chúc An Sinh gặp được bà nội trong phòng bệnh. Ngạc nhiên thay, tinh thần bà rất minh mẫn.
Cô tinh ý nhận ra nhờ cuộc tranh chấp giữa Phương Trọng Bình và bà.
Hai người họ vào phòng bệnh đúng lúc thấy Phương Trọng Bình và bà cãi nhau, đó là điều mà anh và cô không ngờ tới.
Bà nội là người đầu tiên phát hiện ra Chúc An Sinh, cứ như trông thấy cứu binh, vội vàng kéo cô tới bên mình.
"An Sinh, cuối cùng cháu cũng chịu về rồi. Cháu mau giúp bà mắng chú Phương của cháu đi."
Chúc An Sinh hoang mang nhìn sang chỗ Phương Trọng Bình, thấy vẻ mặt ông vừa giống tức giận lại trông như ấm ức thì càng khó hiểu.
"Sao vậy ạ?"
"Làm sao à? Bà muốn về nhà nhưng chú Phương của cháu cứ bắt bà ở trong bệnh viện. Cháu ngửi thử xem, khắp bệnh viện toàn mùi nước khử trùng, sao bà ở đây lâu được?" Dáng vẻ bà nội lúc cáo trạng với Chúc An Sinh trông hệt đứa trẻ, nhớ kỹ mọi "tội lỗi" của Phương Trọng Bình.
"Mẹ!"
Phương Trọng Bình ấm ức thấy rõ. Đã thế, ông còn bị mẹ mình chỉ trích ngay trước mặt Trì Trừng nữa. Điều này làm hình tượng uy nghiêm ông luôn duy trì bị phá hủy hoàn toàn. Ông đang trông cậy vào hình tượng uy nghiêm để dọa Trì Trừng đấy! Như thế Trì Trừng sẽ không dám bắt nạt Chúc An Sinh.
"Bác sĩ đã nói, cách tốt nhất là mẹ tiếp tục nằm viện, nếu có chuyện gì bác sĩ còn kịp thời khám chữa."
Giờ thì Chúc An Sinh đã biết nguyên nhân khiến bà nội cáu gắt với chú Phương. Thấy bà há miệng tính nói tiếp, cô chủ động đứng ra hòa giải.
"Bà nội, bà muốn xuất viện thật ạ?" Chúc An Sinh nghiêm túc hỏi.
Bà nội gật đầu một cách chân thành tha thiết. Bà thật sự không thích bệnh viện, Chúc An Sinh nhìn ra được.
"Bà đừng giận. Giờ cháu và chú Phương sẽ đi hỏi ý kiến bác sĩ. Mọi việc đều tuân theo kiến nghị của bác sĩ, được không ạ?"
Bà nội chưa bao giờ nổi cáu với Chúc An Sinh, chứ đừng nói tới việc giờ phải đối mặt với giọng nói dịu dàng và điệu bộ làm nũng của cô cháu gái.
"Được rồi."
Có được sự đồng ý của bà nội, Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình rời khỏi phòng bệnh, một mình Trì Trừng ở lại chăm sóc bà.
Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình đi hỏi ý kiến bác sĩ.
"Cách giải quyết tốt nhất đương nhiên là bà ấy đồng ý ở lại bệnh viện rồi. Nhưng, tôi tin chắc rằng bà ấy có lý do riêng nên mới đưa ra lựa chọn đó. Nếu bà ấy một mực đòi xuất viện thì tôi kiến nghị mọi người cứ làm theo. Giờ chẳng còn chuyện gì quan trọng hơn việc giữ tâm trạng vui vẻ cho bà."
Có lời khuyên của bác sĩ, Chúc An Sinh tính quay về giúp bà nội hoàn thành thủ tục xuất viện nhưng Phương Trọng Bình lại đứng nguyên tại chỗ.
"Chú Phương?" Chúc An Sinh đi được vài bước mới phát hiện chú Phương không đi theo, nghi hoặc quay đầu nhìn.
Chú Phương cúi đầu. Hình như, cô bắt gặp trong mắt ông có ánh sáng lập lòe.
"Thật ra, chú hiểu hết."
Đấy là lần đầu tiên Chúc An Sinh nghe được giọng điệu tang thương của Phương Trọng Bình, như nháy mắt cái ông đã già thêm mười tuổi.
"An Sinh, thật ra chú rất ích kỷ. Bởi vì chú sợ, chú rất sợ mình sẽ biến thành người không có mẹ."
Chúc An Sinh suýt chút nữa đã khóc òa lên, chạy tới ôm chầm lấy Phương Trọng Bình.
"Chú Phương, cháu có một chuyện vẫn chưa thể nói với chú."
Chúc An Sinh muốn an ủi Phương Trọng Bình, muốn nói rằng ông có thể dựa vào cô, muốn nói cho ông nghe một bí mật.
Kể từ rất lâu về trước, Chúc An Sinh đã coi ông như bố mình.
Cũng từ rất lâu về trước, Chúc An Sinh muốn bật thốt ra hai từ này trước mặt ông.
"Thật ra, cháu đã sớm coi chú là..."
Nét mặt Phương Trọng Bình thoáng hiện lên vẻ mong chờ và vui sướng. Cuối cùng ông cũng chờ được đến lúc Chúc An Sinh thốt ra hai từ đó. Nhưng, Chúc An Sinh lại không nói trọn vẹn nổi câu.
Bóng hình bố mẹ bất chợt hiện lên trong đầu, khiến cô lưỡng lự vào phút cuối.
Cô cắn chặt răng, trán nổi gân xanh, gồng mình để thốt ra được hai chữ đó nhưng hình như ai đấy đang bóp nghẹt yết hầu cô. Vì vậy, Chúc An Sinh giữ im lặng.
"An Sinh, chú hiểu mà. Chúng ta mãi mãi là một gia đình."
Phương Trọng Bình dịu dàng vuốt ve phần ót của Chúc An Sinh, hệt như lúc cô còn nhỏ, khi mà ông chỉ cần dùng một tay là có thể bế bổng cô lên.
Lần nào ông bế bổng Chúc An Sinh lên, cô cũng vui vẻ cười khanh khách.
"Chúng ta đưa bà nội về nhà nào."
Chúc An Sinh rất thất vọng về bản thân. Cô biết Phương Trọng Bình rất buồn nhưng mỗi lần muốn gọi ông bằng một tiếng kia, bao kỷ niệm đẹp lúc bố mẹ còn ở bên bỗng dâng lên trong lòng cô, rồi làm cô nhớ đến thi thể của họ trong nhà xác. Vì vậy, cô không cách nào nói được.
Tiếp đó, cô âm thầm hạ quyết định, nhất định phải nói được hai chữ kia với Phương Trọng Bình.
**
Bà nội được về nhà như mong muốn. Hôm đó, Chúc An Sinh giúp bà thu dọn một xếp lá thư trong tủ quần áo.
Tuy những lá thư ấy được bảo bọc rất tốt nhưng không đấu nổi vết hoen ố theo năm tháng.
"Bà nội ơi, gì đây ạ?" Chúc An Sinh cầm thư lên, tò mò hỏi.
"Đó là thư tình mà ông nội cháu viết cho bà đấy."
Nhắc đến thư tình của ông nội, trông bà có vẻ hơi ngại ngùng.
"Thật ạ?" Chúc An Sinh kinh ngạc nhìn đống thư trong tay, phải đến trăm lá chứ đùa.
"Trước kia, ông cháu từng bị điều xuống nông thôn. Và ông ấy tìm được cách liên lạc qua thư từ với bà. Tất cả chỗ này do ông ấy gửi đấy."
Chúc An Sinh hiểu ngay. Bà nội mở những lá thư ra và cô được đọc thư tình ông nội viết dưới sự đồng ý của bà.
Giấy viết cũng ố vàng theo năm tháng nhưng Chúc An Sinh vẫn bị nội dung bức thư tình hấp dẫn. Dường như, cô có thể đi xuyên thời gian qua nét bút thanh tú, rắn rỏi, gặp một chàng trai đang nhớ nhung người yêu. Chàng trai ấy dùng trái tim chân thành nhấc bút viết ra những lời từ tận đáy lòng.
"Cháu thấy không? Ông nội cháu thật sự rất yêu bà đấy."
Chờ Chúc An Sinh đọc thư xong, bà nội hỏi.
Đọc thư thôi mà Chúc An Sinh đã tưởng tượng ra được khoảng thời gian ông bà xa cách nhau, tình họ luôn chân thành tha thiết dù rơi vào hoàn cảnh đặc biệt. Mắt cô ửng đỏ vì quá cảm động.
"Bà cũng tự hiểu ông ấy rất yêu bà nên ngay ngày hôm sau, sau khi ông ấy trở về thành phố, ông bà đã đi lĩnh chứng. Tuy khi đó ông ấy rất nghèo, trắng tay không có gì nhưng bà biết, ông ấy rất yêu bà."
Bà nội nắm chặt tay Chúc An Sinh. Nhìn mắt bà lóng lánh nước mắt, cô hơi nghi hoặc.
"An Sinh à, nếu cháu gặp được người thật lòng yêu thương mình, hãy tóm chặt lấy cậu ấy nhé."
Chúc An Sinh nghĩ đến Trì Trừng, nghiêm túc gật đầu.
Bà nội cười. Nụ cười ấy vẫn rất hiền từ. Có điều, Chúc An Sinh lại mơ hồ cảm nhận được bà đang mệt mỏi.
"Bà nội ơi, bà có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
Bà nhẹ nhàng khép mắt lại, lần này bà mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, bà lần nữa quay về thời trẻ, đang ngồi trên chiếc tàu hỏa màu xanh lam xình xịch di chuyển.
Hình như, có bóng hình quen thuộc đang chờ bà ở sân ga.
Bà gấp không chờ nổi. Và thế là, họ ôm nhau, hôn nhau ngay trong sân ga. Bọn họ chẳng hề thay đổi.
Cái duy nhất khác, là lần này, đổi thành ông chờ bà.
**
Ở nhà đến ngày hôm sau, bà đột ngột qua đời trong lúc ngủ.
Đến khi bà qua đời, Chúc An Sinh mới ngộ ra tại sao bà nội lại kể cho mình nghe câu chuyện xưa của bà và ông nội.
Cũng trong ngày hôm đó, Phương Trọng Bình quỳ suốt một đêm trước linh cữu của bà.
Đêm đó, hồi ức về bà liên tiếp kéo đến chỗ Phương Trọng Bình.
Vì ông nội mất sớm nên hơn nửa cuộc đời bà rất vất vả nhưng bà chưa từng biểu hiện nó ra trước mặt Phương Trọng Bình. Cơ mà, người thông minh như Phương Trọng Bình sao có thể không nhìn thấu nỗi vất vả của mẹ mình chứ?
Chúc An Sinh phát hiện dưới gối đầu của bà có một lá thư viết cho cô và Phương Trọng Bình, ở đó viết rõ, bà không muốn hai người buồn đau khổ sở vì mình.
Cái chết không đáng sợ. Chỉ cần Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình còn nhớ đến từng ngày từng đêm bọn họ ở bên nhau thì cái chết mãi mãi không thể chia lìa ba người.
Thế nên, Phương Trọng Bình không khóc, Chúc An Sinh cũng vậy. Họ làm theo di ngôn của bà nội, mai táng bà bên cạnh ông nội.
Ngày hạ táng, thành phố Hộ Thủy như kiếm được cơ hội, mưa rả rích cả ngày lẫn đêm.
Phương Trọng Bình ở lại bên cạnh mộ bố mẹ thêm ngày nào, Chúc An Sinh bung ô che cho ông ngày đó.
"Chú Phương, cháu với Trì Trừng đã thương lượng với nhau, bọn cháu thật sự rất hi vọng chú có thể qua New York. Thế thì chúng ta có thể sống bên nhau rồi."
"Chú khác với đám người trẻ tuổi bọn cháu. Chú sợ các cháu sẽ quấy rầy đến sự thanh tịnh của mình." Phương Trọng Bình tìm cớ.
"Chú Phương, cháu thật sự rất nhớ chú."
Chúc An Sinh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Phương Trọng Bình, bàn tay đang siết chặt của ông dần buông lỏng.
"Để chú suy nghĩ thêm nhé."...
Hai ngày sau, Phương Trọng Bình tiễn Trì Trừng và Chúc An Sinh ra sân bay.
"Chú Phương, bọn cháu đợi chú ở New York."
Dứt câu, hai người trao cho ông cái ôm tạm biệt. Họ cần phải đi hoàn tất thủ tục lên máy bay ngay.
Phương Trọng Bình đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng Chúc An Sinh càng lúc càng xa. Bỗng nhiên, cảm giác khủng hoảng mãnh liệt quấn lấy ông.
"An Sinh!"
Phương Trọng Bình không tự chủ được mà gọi tên.
Chúc An Sinh dừng bước, xoay người ngơ ngác nhìn ông.
Cô thấy Phương Trọng Bình mỉm cười, giơ cao tay lên vẫy vẫy.
Giống hệt như trước đây ông hay đứng ở cổng trường vẫy tay với cô.
Cô đáp lại cái vẫy tay của ông. Nhưng không hiểu sao, lòng bỗng dâng lên nỗi mất mát.
"Hành khách trên chuyến bay đi New York hãy chú ý, chuyến bay mang số hiệu A96 bắt đầu đón khách. Mời quý khách đưa hành lý của mình đến cửa kiểm soát, soát giấy tờ ở cửa số ba. Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ!"
Loa sân bay vang lên tiếng nhắc nhở, Chúc An Sinh không thể không rời đi. Vào khoảnh khắc xoay người, dường như linh hồn của cô bị ai đó đào đi mất một góc.