Quyển 6: U linh sát thủ - Chương 90: 5 milimet quặng đồng tinh luyện
Chứng kiến thần thám
Tưởng Du Nguyên11-10-2023 11:06:24
Cũng trong ngày Joe Affleck bị bắt, cảnh sát lục soát nhà hắn ở chung cư đã phát hiện ra một khẩu súng remington ACR(1), hơn nữa sau khi kiểm tra chiếc xe oto màu bạc, suy nghĩ của Chúc An Sinh đã được chứng thực.
(1)Khẩu súng remington ACR: là một khẩu súng trường tấn công mô-đun được thiết kế bởi Magpul Industries của Austin, Texas và được gọi là Masada.
Phần ghế ngồi phía sau xe đã được gập lại, khoảng không gian giữa ghế sau và cốp xe thông nhau, phần cốp xe có một lỗ thủng to khoảng 6cm, xung quanh lỗ thủng đó phản ứng khói thuốc súng khá mạnh. Thế nên, vụ án giết người liên hoàn bằng súng này coi như đã được phá thành công.
Tiếp theo, cảnh sát còn mang khẩu súng remington ACR ra để kiểm nghiệm thêm lần nữa, xác nhận những viên đạn trong người các nạn nhân ở vụ án giết người liên hoàn này đều được bắn ra từ khẩu súng này, đây cũng là bằng chứng định tội Joe Affleck, nhưng lúc đó Chúc An Sinh đã lên máy bay tới Thái Lan...
Trì Trừng rời khỏi New York được bốn ngày Chúc An Sinh đã biết chắc chắn rằng anh đang say mê phá án. Nhưng Chúc An Sinh vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh, đây là cuộc gọi thành công đầu tiên cô gọi cho anh sau bốn ngày , mà người nhận nó còn là phụ nữ.
" Trì Trừng, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi."
Thấy cuộc gọi được nhận, Chúc An Sinh có hơi kinh ngạc. Mấy ngày hôm trước cô mãi không liên lạc được với Trì Trừng, cuối cùng cô đành liên lạc cho cảnh sát Thái Lan, khi họ xác nhận là Trì Trừng không sao cô mới yên tâm. Vì thế cô mới đem toàn bộ sức lực của mình đặt lên vụ tấn công ở New York. Rồi sau khi cả vụ án bắt cóc và giết người liên hoàn được giải quyết cô mới nhớ ra mình phải liên lạc với Trì Trừng.
" Chào chị, chị muốn tìm Trì Trừng tiên sinh sao?"
Ban đầu, tâm trạng của Chúc An Sinh còn đang vô cùng vui vẻ vì mình đã gọi được điện thoại cho Trì Trừng, không ngờ người nhận ở đầu dây bên kia là một người phụ nữ, trong lòng cô như có thứ gì đó chùng xuống.
" Đúng vậy, tôi là trợ lý của Trì Trừng. Xin hỏi cô là?"
" Hóa ra chị là trợ lý của Trì Trừng tiên sinh. Chào chị, chị cứ gọi em là Tiểu Mỹ là được, em là phiên dịch tạm thời cho Trì Trừng tiên sinh trong khoảng thời gian anh ấy ở đây."
" Chào em, Tiểu Mỹ." Tuy Chúc An Sinh cảm thấy lúc này mình mà mở miệng hỏi thăm thì rất không chân thành nhưng cô không có thời gian để ý những chi tiết nhỏ đó: " Có thể cho chị hỏi một chút là sao khoảng thời gian vừa rồi chị không thể liên lạc được với Trì Trừng không?"
" Bây giờ Trì Trừng tiên sinh vẫn còn ở trong thôn điều tra vụ án. Hôm nay em giúp Trì Trừng tiên sinh mang quần áo anh ấy đã thay ra về khách sạn để giặt, nhưng hình như anh ấy quên điện thoại ở đây rồi."
" Hóa ra là vậy!" Có Tiểu Mỹ giải thích, Chúc An Sinh cảm thấy yên tâm hơn, nhưng hình như cô vừa mới biết thêm thông tin gì đó: " Mấy ngày hôm nay Trì Trừng đều ở hiện trường vụ án sao?"
" Vâng, bọn em cũng đã khuyên Trì Trừng tiên sinh nhưng anh ấy quá liều mạng. Bọn em đã giúp anh ấy đặt khách sạn ở trong thành phố nhưng anh ấy còn chưa tới khách sạn đó nữa, ngược lại còn tùy tiện tìm nông trại nào đó ở tạm trong thôn. Theo như cách nói của anh ấy thì là ở đây anh ấy có thể tới hiện trường phạm tội bất cứ lúc nào. Nhưng điều kiện ở trong thôn không tốt, ngay cả tín hiệu trên điện thoại cũng không có, nhưng Trì Trừng tiên sinh rất kiên trì, em chỉ có thể làm chân chạy vặt giúp anh ấy hoàn thành một số công việc thôi."
" Thì ra là thế."
Đối với việc Trì Trừng liều mạng làm việc, Chúc An Sinh cũng không kinh ngạc lắm, nhưng cô nghĩ cô cần phải tìm lúc nào rảnh rỗi để nói cho anh biết tật xấu này của anh mới được. Hiển nhiên, Chúc An Sinh đã quên mất chính mình hôm qua cũng thức trắng đêm, sau đó còn đi bắt Joe Affleck.
Chúc An Sinh cũng hỏi thăm Tiểu Mỹ một chút về tiến triển vụ án, có vẻ như tình huống không lạc quan lắm, sau đó hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Buổi chiều, Chúc An Sinh nhàm chán ở nhà nghịch mô hình khung xương người mà Trì Trừng đưa cho cô.
Chúc An Sinh vẫn còn nhớ cái mô hình này là lúc ở cổ trấn Hà Giác, Trì Trừng đã đồng ý cho cô, tất cả mọi thứ giống như là mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Chúc An Sinh không ngờ thời gian lại trôi nhanh thế.
Trước đó, Chúc An Sinh còn ngạc nhiên khi Trì Trừng có thể xếp hoàn chỉnh khung xương người, nhưng tới hôm nay thì cô cũng làm được việc đó. Tuy rằng so với Trì Trừng thì cô vẫn còn kém nhưng lại hơn hẳn Chúc An Sinh của trước đó. Giờ cô còn có thể giải quyết cả vụ án giết người liên hoàn bằng súng khiến cho cảnh sát và FBI đau đầu, đây là điều trước kia cô không tin rằng mình có thể làm được.
Xếp xong mô hình khung xương người, Trì Trừng gọi video đến cho cô, đánh thức cô khỏi những dòng hồi ức. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhanh chóng nhận điện.
Cuối cùng, sau bốn ngày xa cách nhau, Chúc An Sinh cũng đã nhìn thấy Trì Trừng. Trong điện thoại, sắc mặt Trì Trừng có hơi u ám, bên mép anh cũng thấy rõ râu chưa được cạo, nhìn qua trông anh có vẻ mệt mỏi.
" Xem ra vụ án ở Thái Lan làm anh rất đau đầu." Chúc An Sinh buông một câu giống như đang trêu ghẹo, nhưng ánh mắt đau lòng đã bán đứng nội tâm của cô.
Trì Trừng cười tươi nhìn chằm chằm vào Chúc An Sinh, anh thật sự muốn khắc sâu hình bóng cô vào tim mình, ngay cả mắt anh cũng không buồn chớp, như thể muốn bù lại cho mấy ngày xa cách.
" Vụ án này đúng là rất phiền toái, nhưng cũng chúc mừng em đã thành công phá được vụ án ở New York."
" Sao anh biết?" Chúc An Sinh kinh ngạc hỏi lại: " Đúng rồi, không phải trong thôn anh đang điều tra không có sóng sao, sao giờ anh có thể gọi điện thoại cho em?"
" Tiểu Mỹ nói cho anh biết, nói em gọi điện cho anh. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này điện thoại của anh nhận được rất nhiều tin tức và thư từ, cho nên anh đã trở về thành phố, trong đó có một ít là thư cục cảnh sát gửi cho anh nhờ giúp đỡ, vì thế anh lên mạng tìm kiếm hai vụ án đó xem sao. Em làm khá tốt, hơn nữa anh còn nhận được mail của William Cruz."
" Mail của William Cruz? Sao ông ấy lại gửi mail cho anh chứ?"
" Đương nhiên là muốn thọc gậy bánh xe rồi. Tuy rằng em không có khả năng gia nhập FBI nhưng vẫn có thể làm cố vấn. Ông ấy cảm thấy để em làm trợ lý cho anh là rất thiệt thòi."
Hiểu được nguyên nhân, Chúc An Sinh vui vẻ ra mặt, sau đó cô cố ý nói: " Cố vấn cho FBI, công việc này có vẻ không tồi."
" Sao nào, em có muốn nhận công việc này không? Anh vẫn chưa trả lời ông ấy đâu, nếu không anh có thể giúp em truyền đạt lại suy nghĩ của em cho ông ấy, nhé?" Trì Trừng trêu chọc cô.
" Thôi bỏ đi, em cảm thấy như bây giờ cũng tốt."
" Bởi vì em luyến tiếc anh sao?"
" Trì Trừng, cái tính tự luyến này của anh vẫn không thể sửa sao? Anh xem xem nhiều ngày vậy rồi nhưng em đâu có nhớ anh." Chúc An Sinh tự động bỏ qua việc trước đó mình đã hỏi cảnh sát Thái Lan về tình hình của Trì Trừng.
" Thế thì quá đáng tiếc. An Sinh, em biết không, mấy ngày hôm nay lúc nào anh cũng nhớ tới em."
Nói lời ngọt ngào nhưng Trì Trừng lại cố làm ra vẻ nghiêm túc, Chúc An Sinh thì cố gắng kiềm chế để bản thân không lộ ra sự vui sướng. Nhưng sự vui vẻ của cô đã sớm thể hiện trên nét mặt, khóe mắt.
" An Sinh, không thì em tới Thái Lan đi, biết đâu em lại có thể giúp anh bước ra khỏi chỗ khó khăn trong vụ án này."
Chúc An Sinh nhìn ra được sự nghiêm túc của Trì Trừng, cô hiểu rõ, lần này nhất định là Trì Trừng đã vướng phải vấn đề khó giải quyết.
" Anh cũng không tìm ra manh mối sao?" Chúc An Sinh khó có thể tưởng tượng được, đây rốt cuộc là vụ án như thế nào mới khiến ngay cả Trì Trừng cũng bối rối.
" Vụ án này đúng là rất phiền toái. Trước đó anh cũng đã nói với em rồi, những khả năng có thể xảy ra, cảnh sát Thái Lan đều đã nghĩ tới, nhưng cuối cùng vẫn không thu lại được kết quả gì. Thậm chí, anh đã tới Thái Lan được bốn ngày rồi nhưng vẫn chưa tìm ra được cách mà hung thủ dùng để di chuyển vào trong thôn, còn cả mục đích tại sao hắn lại làm như vậy nữa."
" Hai thôn này cách nhau rất xa, cũng chẳng có liên quan gì tới nhau cả. Vì sao hung thủ lại muốn diệt thôn, tất cả điều này anh đều không hiểu."
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Trì Trừng, Chúc An Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng lớp sương mờ trong lòng anh.
" Nếu như anh cần, bây giờ em sẽ lập tức đi đặt vé máy bay." Chúc An Sinh dùng thanh âm hết sức dịu dàng, nói.
" An Sinh, có vẻ như anh không thể rời khỏi em."
Khoảng cách giữa hai người là cả Thái Bình Dương, nhưng Chúc An Sinh vẫn có thể cảm nhận được thâm tình trong ánh mắt của Trì Trừng. Bỗng nhiên, Chúc An Sinh cảm giác như mình đang ngã trên sự ngọt ngào, mềm mại của kẹo bông gòn, khóe miệng cô không thể kiềm chế được mà hơi cong lên.
" Không cần dùng ánh mắt đó nhìn em đâu, giờ em lập tức đi đặt vé máy bay, nhé?"
Chúc An Sinh hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, Trì Trừng cũng để lộ ra nụ cười đắc thắng.
" Thật sự muốn lập tức gặp được em."
Câu nói cuối cùng của Trì Trừng khiến Chúc An Sinh nhớ mãi. Bởi vì có những lời này, nên lúc thu dọn hành lý, Chúc An Sinh thu dọn nhiệt tình gấp mười lần. Thậm chí ngay cả lúc lên máy bay cô cũng không nhịn được mà cười trộm, điều đó làm cho hành khách ngồi bên cạnh cô thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị.
Sau mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cuối cùng Chúc An Sinh cũng đặt chân lên đất nước Thái Lan, nhưng cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Bởi vì cô nghĩ tới việc chỉ cần một lúc nữa thôi là cô có thể nhìn thấy Trì Trừng nên ngay cả bước chân cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Kéo theo vali hành lý, Chúc An Sinh đi tới đại sảnh của sân bay, cô vẫn đang tìm kiếm bóng dáng Trì Trừng trong dòng người đông đúc. Bởi vì cô nhớ là chính Trì Trừng đã nói muốn ngay lập tức nhìn thấy cô mà, thế nên Chúc An Sinh không nghĩ tới người ra đón cô ở sân bay lại là Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ là một cô gái vô cùng đáng yêu, trên tay cô ấy cầm bảng hiệu, cô ấy cũng là người đầu tiên nhận ra Chúc An Sinh. Trước lúc đó Chúc An Sinh còn tưởng mình phải nhìn thấy Trì Trừng mới đúng.
" Chào chị, Chúc tiểu thư. Em tên là Tiểu Mỹ, em tới đây để đón chị."
" Chào em."
Theo phép lịch sự, Chúc An Sinh cũng chào hỏi một câu. Sau đó, cô tiếp tục tìm kiếm thêm lượt nữa nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Trì Trừng đâu cả.
" Chúc tiểu thư, chị muốn tìm Trì Trừng tiên sinh sao?" Tiểu Mỹ như nhìn ra được tâm tư của Chúc An Sinh: " Ban đầu đúng là Trì Trừng tiên sinh định tới đón chị, nhưng hình như anh ấy lại có phát hiện mới rồi."
Nghe Tiểu Mỹ nói như vậy, cuối cùng Chúc An Sinh cũng hiểu. Cô còn tưởng Trì Trừng đang lừa cô chứ, nhưng nếu như nó liên quan tới công việc thì cô có thể hiểu được.
" Anh ấy có phát hiện mới?" Sự chú ý của Chúc An Sinh lập tức đặt lên nửa câu sau của Tiểu Mỹ: " Là cái gì thế?"
" Em cũng không biết nói thế nào nữa." Tiểu Mỹ để lộ ra sự khó xử: " Nếu không chút nữa chị tự mình xem nhé, được không ạ?"
Mãi cho tới bốn tiếng đồng hồ sau Chúc An Sinh mới nhìn thấy được cái gọi là phát hiện mới của Trì Trừng, lúc đó cô cũng mới hiểu được tại sao Tiểu Mỹ lại có phản ứng như vậy. Hơn nữa, Chúc An Sinh còn biết được một tin là, cách đây không lâu Trì Trừng còn thuê một người dẫn đường để đi vào trong rừng sâu, sau đó thì cả anh và người dẫn đường đều biến mất trong rừng.
Nghe được tin này mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Chúc An Sinh thì cúi đầu quan sát phát hiện mới của Trì Trừng, đó là quặng đồng tinh luyện với độ lớn khoảng 5 milimet.