Quyển 6: U linh sát thủ - Chương 105: Bí mật trăm năm
Chứng kiến thần thám
Tưởng Du Nguyên11-10-2023 11:06:37
" Anh cũng cảm thấy HHH là đang ám chỉ Henry Howard Holmes sao?" Cả cô và Trì Trừng đều đồng thời nghĩ tới cái tên đã gieo rắc bao ác mộng này, Chúc An Sinh cẩn thận hỏi lại lần nữa.
Nói tới những tên tội phạm khét tiếng trong lịch sử thế giới thì không thể không kể tới Jack Đồ Tể(1) của nước Anh, sát thủ 12 cung hoàng đạo của Mỹ, nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh Hannibal được lấy cảm hứng từ nhân vật có thật Ed Gein(2).
(1)Jack Đồ Tể: 'Jack The Ripper' là một trong những tên sát nhân bệnh hoạn và bí ẩn nhất trong lịch sử. Từ những năm 1880 tại London, hắn đã giết hại 11 nạn nhân bằng cách thức dã man tới không thể tin được, phần lớn nạn nhân là phụ nữ và trẻ em. Trải qua hàng trăm năm nhưng hắn vẫn đang là đối tượng nghiên cứu của giới cảnh sát và các nhà khoa học.
(2)Ed Gein: Tên đầy đủ là Edward Theodore Gein, còn được biết tới với tên gọi là 'The Butcher of Plainfield'. Là một kẻ giết người và bắn tỉa giỏi người Mỹ.
Nhưng trên thực tế, nếu như bạn thực sự đi sâu vào tìm hiểu lịch sử tội phạm thế giới thì có thể bạn sẽ biết được thêm nhiều nhân vật có điểm tương tự như mấy cái tên kể trên, có khi còn đáng sợ hơn.
Trong đó, điển hình là Henry Howard Holmes, hắn cũng là một trong những tên sát thủ liên hoàn bậc nhất nước Mỹ.
Từ khi còn trẻ Henry Howard Holmes đã thực hiện một số hành vi phạm tội đơn giản, nhưng cái khiến tên hắn được lưu danh sử sách là vào năm 1893. hắn đã cho xây dựng khách sạn với ba tầng địa ngục.
Trong khách sạn này, có thể nói là mỗi một gian phòng dành cho khách đều có một đường ống dẫn khí độc vào bên trong. Cái này có thể giúp cho quá trình giết người của Henry Howard Holmes dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự thật không chỉ như thế. Bên trong khách sạn còn có gian phòng được hắn sử dụng để tra tấn các nạn nhân, rồi có cả phòng chống không cho các nạn nhân tự sát. Cuối cùng, những nạn nhân ở bên trong phòng chống tự sát chỉ còn nước đói chết hoặc khát chết.
Những lúc như thế, các nạn nhân không thể làm bất cứ chuyện gì để kết thúc chuỗi ngày đau khổ của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình dần dần biến mất. Và Henry Howard Holmes sẽ là người thưởng thức tất cả những điều đó.
Thậm chí, trong khách sạn của Henry Howard Holmes còn thiết kế một căn phòng có khí than, lò thiêu và hố axit. Mấy thứ đó đều được hắn dùng để tiêu hủy thi thể nạn nhân. Hắn còn sử dụng thi thể nạn nhân để lãm phẫu thuật thực nghiệm, sau khi xong việc hắn sẽ tẩy trắng xương cốt nạn nhân. Cuối cùng, hắn ghép những phần xương đó thành tiêu bản để bán cho trường đại học địa phương làm dụng cụ học tập trực quan.
Sau khi hành vi phạm tội của Henry Howard Holmes bị bại lộ thì mọi người không hiểu sao hắn lại làm như thế. Hắn làm như vậy đơn giản là để thỏa mãn ham muốn điên cuồng và tâm lý vặn vẹo của bản thân. Đối với người dân bản xứ nơi đó, mỗi khi đi ngang qua khách sạn trông như một tòa lâu đài này, không ai trong số họ nghĩ rằng bên trong khách sạn đó là khung cảnh địa ngục như thế nào.
Năm đó, ở Chicago tổ chức hội chợ, rất nhiều người đổ xô tới thành phố này. Những vị khách ngày đó tới Chicago và bước chân vào khách sạn của Henry Howard Holmes, bọn họ không biết rằng mình đã bước chân vào cánh cửa địa ngục, thứ nghênh đón họ chính là sinh mệnh kết thúc.
Mãi cho tới năm 1894. nguyên nhân khiến Henry Howard Holmes để lộ hành vi phạm tội là khi hội chợ quốc tế đó kết thúc, thế giới lâm vào khủng hoảng kinh tế. Dựa vào sự ước chừng số lượng, mọi người tin rằng số người đã bị Henry Howard Holmes giết hại phải lên tới hơn 200 người.
" Ở một nơi như vậy lại xuất hiện ba ký hiệu HHH, nếu như nó không liên quan gì tới Henry Howard Holmes thì khó khăn rồi, nhưng dù sao thì trước đó chúng ta cũng đụng phải mật mã giống mật mã của sát thủ 12 cung hoàng đạo. Có điều, anh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao trên cái vali hành lí này chỉ đơn giản khắc lên ba chữ cái đầu trong tên của Henry Howard Holmes? Hơn nữa, vì sao trong vali hành lí này lại có một cái đầu lâu? Chẳng lẽ cái đầu lâu này là của Henry Howard Holmes sao?"
Trì Trừng lại chìm đắm vào trong suy nghĩ của bản thân, trên tay cầm cái đầu lâu khiến cho anh rơi vào trạng thái hoảng hốt như tiến vào mộng ảo. Dường như anh đang nhìn thấy được tên ác ma làm cả thế giới kinh hoàng vào hai thế kỷ trước.
" Lúc Henry Howard Holmes phải chịu án tử hình hắn đã để lại di chúc là hắn sợ có người trộm đem thi thể của hắn đi nghiên cứu nên hắn yêu cầu mộ của mình phải được dùng bê tông lấp kín. Nếu như mộ hắn đã được dùng bê tông để lấp kín thì sao phần đầu của hắn có thể xuất hiện ở đây được?"
Trì Trừng vẫn không buông cái đầu lâu trong tay ra, anh cũng nhớ là trong di ngôn của Henry Howard Holmes có nói như thế, thế nên vấn đề mà Chúc An Sinh đưa ra rất có lý. Nếu như cái đầu lâu này thực sự là Henry Howard Holmes thì tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Trì Trừng nghĩ đủ mọi cách để đưa ra lời giải thích cho vấn đề. Anh nghĩ tới tất cả mọi thứ, từ khi anh bắt đầu ngồi lên chuyến bay đầu tiên đi sang Thái Lan.
" An Sinh, em có nghĩ tới khả năng rằng thực ra chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về di ngôn của Henry Howard Holmes không?"
" Sự thật về di ngôn của Henry Howard Holmes? Trì Trừng, anh nói vậy là có ý gì?" Chúc An Sinh cảm thấy mình nghe không hiểu Trì Trừng đang nói gì.
" An Sinh, nếu như ngay từ đầu Henry Howard Holmes không sợ thi thể mình bị người khác trộm đi nghiên cứu thì sao? Nếu di ngôn mà hắn để lại là có nguyên nhân khác thì sao?"
" Có nguyên nhân khác?" Chúc An Sinh nghe tới câu này thì đúng lúc ánh mắt cô nhìn tới cái đầu lâu: " Anh đang muốn nói tới cái đầu lâu này sao?"
" Đúng vậy, chính là cái đầu lâu này. Liệu có khả năng bức di ngôn của Henry Howard Holmes để lại không phải là do hắn sợ thi thể bị lấy cắp mà là sợ có người phát hiện ra bí mật của đầu lâu thì sao?"
" Bí mật của đầu lâu, ý anh muốn nói là chữ 'M' này?"
Chúc An Sinh nói rồi chỉ vào chữ M được khắc trên đầu lâu. Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ đơn giản là chữ M, nó có thể có bí mật gì chứ?
" An Sinh, em có còn nhớ trước đó không? Khi mà chúng ta nghĩ tới hình xăm sừng dê trên người Sakai Kita, chúng ta đã nghi ngờ trên người Para có một hình xăm tương tự, nhưng cậu ta không có. Em thử nói xem là vì sao?"
Chúc An Sinh im lặng. Trước mắt, cô và Trì Trừng đã phát hiện ra dường như mỗi người nằm trong tổ chức thần bí đó đều sẽ được xăm hình sừng dê. Nếu Para cũng là người thuộc tổ chức này thì vì sao trên người hắn không có hình xăm sừng dê chứ? Mà ở trong phòng ngủ của Para có bức tranh sừng dê chứng minh hắn có liên quan tới tổ chức thần bí này, nhưng vì sao trên cơ thể hắn không xăm hình sừng dê chứ? Quan hệ giữa Para và tổ chức thần bí đó là như thế nào.
Bỗng nhiên, Chúc An Sinh có cảm giác hình như mình đã đoán ra câu trả lời: " Có phải anh nghĩ rằng, trên người Para không có hình xăm là vì dấu ấn của hắn giống với cái đầu lâu này, khắc vào xương cốt ở phần trên đầu?"
" Đúng thế." Thấy Chúc An Sinh đã hiểu ra ý của mình, Trì Trừng nở nụ cười.
" Cái này giống với những phạm nhân ở trong ngục giam. Thông thường, bọn họ đều dùng những hình xăm khác nhau để chứng tỏ địa vị của mình, mà theo như anh nghĩ thì trong tổ chức thần bí này có tồn tại quan hệ theo cấp bậc. Tài liệu về các sát thủ liên hoàn nằm trong nhà Para là bằng chứng tốt nhất."
" An Sinh, chắc em cũng phát hiện ra rằng những tên sát thủ liên hoàn trong tập tài liệu đó tuy rằng rất đáng sợ nhưng không thể đánh đồng với đám người Henry Howard Holmes được. Thế nên, anh có một suy nghĩ khá to gan, trong tổ chức thần bí đó có một số thành viên cấp cao, giống như là Henry Howard Holmes, sát thủ 12 cung hoàng đạo và Para."
" Mấy người này là thành phần khủng bố nhất. Thế nên, để thể hiện được thân phận của mình, dấu ấn của bọn họ không giống với những thành viên bình thường, dấu ấn đó sẽ giống như chữ M trên cái đầu lâu này."
" Và đây cũng là nguyên nhân để Henry Howard Holmes để lại di ngôn. Xương đầu của hắn xuất hiện một chữ M, đây sẽ là thứ khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú. Henry Howard Holmes lo lắng tổ chức thần bí của mình sẽ bị bại lộ nên hắn mới để lại bức di ngôn này."
" Mà người của tổ chức cũng lo lắng phần mộ được bê tông lấp kín này sẽ chẳng ngăn cản được một số người có lòng hiếu kỳ lớn. Vì để diệt trừ hậu hoạn về sau, bọn họ dứt khoát trộm luôn đầu Henry Howard Holmes về. Cuối cùng, cái đầu lâu này được gửi ở trong nhà Herdman vì trông có vẻ như Herdman chẳng có chút liên quan nào tới tổ chức. Chỉ có ông ta mới có tư cách bảo quản đầu lâu của Henry Howard Holmes."
Chúc An Sinh nghe mà trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, cô nhìn cái đầu lâu đó, nói như đang tự lẩm bẩm: " Có khả năng này sao? Trên thế giới này thực sự tồn tại một tổ chức như vậy sao?"
Trì Trừng giơ cái đầu lâu đó lên. Anh liếc mắt nhìn cái đầu lâu một cái rồi dùng vẻ mặt chán ghét đem nó trả về cái vali hành lí.
" Giờ anh muốn chúc mừng hai ta một chút, chúng ta đã phát hiện ra bí mật đen tối nhất trên thế giới này rồi. Hơn nữa, chúng ta còn thành công biến thành kẻ thù của tổ chức đó. Nói cách khác, hiện giờ chúng ta đang là kẻ thù của toàn bộ tội phạm khủng bố nhất trên thế giới này." Trì Trừng tự giễu.
Chúc An Sinh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Trì Trừng, vì lúc này trong lòng cô cũng có những cảm xúc không nói nên lời.
Cô có sợ không? Sao có thể không sợ được chứ? Cái bọn họ tìm được chính là tổ chức liên kết những tên sát thủ liên hoàn lại với nhau từ hàng trăm năm trước, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là, ngay tại giây phút cô và Trì Trừng phát hiện ra bí mật của tổ chức đó, bọn họ đã trở thành mục tiêu chung của toàn bộ tội phạm khủng bố nhất trên thế giới này.
Nhưng sâu bên trong Chúc An Sinh vẫn cảm thấy hơi hưng phấn. Thậm chí, cô còn nghĩ mình đã nhìn xuyên qua được dòng thời gian, những tội ác mà trước đó không một ai biết thì giờ phút này đã được phát hiện ra, chúng tồn tại.
Giờ phút này, Chúc An Sinh đã hiểu được lời nói của người đàn ông vô danh, quả thực cô và Trì Trừng đã rơi vào trong địa ngục quá sâu rồi.
Sau khi kiểm tra xong, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều thất thần. Hai người quay trở lại tầng một thì đã thấy cảnh sát trưởng đi ra khỏi con đường hầm đó, cảnh sát trưởng nhìn thấy hai người đi xuống thì lập tức tiến lên.
" Có phát hiện mới không?" Cảnh sát trưởng hỏi.
Trì Trừng liếc mắt nhìn Chúc An Sinh, tạm thời hai người đã quyết định giấu đi chuyện mình mới phát hiện ra. Dù sao thì bọn họ sợ giờ mà nói ra thì không có ai tin, có khi còn có người nghĩ rằng bọn họ mắc chứng hoang tưởng ý chứ.
" Chúng tôi phát hiện ra có thể vụ án này là vụ án của sát thủ liên hoàn đã diễn ra cách đây hàng chục năm, khoảng thời gian tiếp theo đây có lẽ mọi người sẽ vô cùng bận rộn đấy." Phát hiện mấu chốt tạm thời Trì Trừng sẽ giấu đi, anh chỉ nói một số thông tin bên lề có liên quan tới: " Hai người thì sao? Không phải ông đuổi theo bắt Herdman hả? Kết quả thế nào?"
" Có vẻ như Herdman đã chạy sâu vào trong rừng rồi. Phía cuối con đường khi nãy là một lối thông ra khu rừng. Dựa theo tuổi tác của ông ta, tôi nghĩ là giờ ông ta chỉ dựa được vào rừng cây để trốn. Có điều, tôi đã gọi chi viện rồi, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ông ta, ông ta sẽ không chạy thoát được đâu."
Trì Trừng cảm thấy lời của cảnh sát trưởng rất có lí, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Nếu biết rõ đó là con đường chết thì sao Herdman vẫn còn chạy vào trong đó? Trì Trừng còn chưa quên lời của người đàn ông vô danh đó.
Bọn họ thực sự có thể bắt được Herdman sao?
Vào lúc trong lòng nghĩ tới nhiều vấn đề khó hiểu thì bên ngoài căn nhà nhỏ vang lên tiếng nổ. Mọi người lập tức chạy ra khỏi căn nhà.
Đứng ở bên ngoài căn nhà, Trì Trừng và Chúc An Sinh thấy được một chiếc máy bay trực thăng bay lên từ phía trong rừng cây. Sau đó, chiếc máy bay trực thăng đó lập tức bay về nơi xa xôi nào đó mà bọn họ không biết tên.
Giờ phút này, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều cảm thấy như có ai đó đang bóp chặt lấy yết hầu của bọn họ. Hô hấp của hai người trở nên khó khăn hơn, cuối cùng cả người họ như bị chết đuối, chầm chậm rơi vào vực sâu lạnh băng.