Quyển 6: U linh sát thủ - Chương 77: Hai vụ án giết người

Chứng kiến thần thám

Tưởng Du Nguyên 11-10-2023 11:06:13

Đã qua sáu tháng kể từ khi vụ thảm sát trên du thuyền Eros kết thúc. Cho dù ngày hôm đó vụ án này có làm bao nhiêu chấn động, thì tới bây giờ, vụ án này cũng chỉ là một chút ký ức còn đọng lại trong đầu mỗi người. Vụ án đó kết thúc, Chúc An Sinh và Trì Trừng lại bận rộn với những vụ án khác, công việc xoay quanh bọn họ đã khiến bọn họ sớm quên đi câu chuyện này, mãi cho tới khi Ninh Chí Minh gửi một email tới cho họ. Trong thư, Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy được Ninh Chí Minh đang kể một câu chuyện xưa, mà thứ khiến hai người nhớ rõ chính là kết thúc của câu chuyện này. " Người thợ săn lại cầm súng lên một lần nữa, điều này là có ý gì ?" Chúc An Sinh vẫn cố chấp với câu hỏi này, trong lòng cô sớm đã có suy đoán nhưng cô nguyện ý để cho nó chỉ như ảo giác của mình mà thôi. Trì Trừng không trả lời Chúc An Sinh, bởi vì anh cũng không muốn nhìn thấy một kết cục như thế. Nhưng cũng trong buổi chiều ngày hôm đó, ở Houston truyền tới tin tức Parker Martinez đã chết trong ngục giam. Giờ thì Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ có thể tin rằng, 'người thợ săn' này cầm súng lên và bóp cò súng một lần nữa. Nhận được tin tức này, cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều giữ im lặng hồi lâu, như thể hai người đang thực hiện một nghi thức trang nghiêm. Sự im lặng đó kéo dài tới lúc ăn cơm tối, lúc đang ăn Trì Trừng đã nói khoảng mười rưỡi tối nay sẽ bay đi Thái Lan công tác. " Đi Thái Lan ? Vào lúc mười rưỡi ? Không phải là chỉ còn không tới bốn tiếng nữa thôi sao ? Trì Trừng, sao anh không nói sớm cho em biết." Chúc An Sinh oán giận mắng Trì Trừng một câu, cô đang định buông bát đũa xuống để lên thu dọn hành lý thì Trì Trừng đã ngăn cô lại. " Không nói cho em biết sớm là bởi vì lần này chỉ có một mình anh đi Thái Lan thôi." " Một người ? Chẳng lẽ anh đi Thái Lan không phải là để điều tra vụ án sao ?" " Đương nhiên là để điều tra vụ án rồi, buổi sáng hôm nay anh mới nhận được một email, là của cảnh sát Thái Lan gửi tới." " Đã như vậy rồi anh còn muốn đi một mình sao ?" Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu, cô đã làm trợ lý cho Trì Trừng được một thời gian khá dài rồi, có thể nói mỗi một vụ án cô đều đi theo Trì Trừng. " Gần đây không phải chúng ta mới phối hợp với cảnh sát New York xử lý được đường dây buôn bán lậu thuốc phiện sao, vụ án bên này mới kết thúc nên một trong hai người chúng ta phải ở lại đây phối hợp với cảnh sát New York. Hơn nữa, lần này khi nhận được lời mời của cảnh sát Thái Lan, anh cảm thấy vụ án này khá đặc biệt." " Đặc biệt ? Đây là vụ án như thế nào ?" Chúc An Sinh thấy sắc mặt Trì Trừng trở nên nghiêm trọng hơn, cô thấy, vụ án lần này Trì Trừng nhận được không đơn giản. " Là thảm án diệt môn, đã xảy ra hai vụ rồi, cả hai đều là những thôn làng trên núi, số nạn nhân trong hai vụ án đã chạm tới mốc 120 người." Có thể nói Chúc An Sinh đã luyện cho mình được dây thần kinh thép, hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng tới khi Trì Trừng nói ra số nạn nhân trong vụ án, cô vẫn cảm thấy hoảng sợ, con số lên tới 120 người, đây là chuyện gì thế. " Sao lại có nhiều người bị hại như vậy ?" " Bởi vì người sống ở bên trong thôn đều bị giết chết, nhưng hai thôn này không liên quan gì tới nhau cả, khoảng cách giữa hai thôn còn tới cả trăm km. Tuy hai thôn này không liên quan gì tới nhau nhưng phương thức giết người trong cả hai vụ án giống nhau nên tạm thời cảnh sát Thái Lan đã ấn định hung thủ trong hai vụ án này là một người." " Sao lần này chỉ có một mình anh đi chứ ? Vụ án buôn lậu thuốc phiện ở bên này đã kết thúc rồi, anh có thể giao những việc còn lại cho Hanham mà." " Đó là vì anh chưa nói cho em biết, thật ra có một điểm khá đặc biệt trong vụ án này." " Điểm đặc biệt ? Điểm đặc biệt mà anh nói là cái gì ?" " Điểm đặc biệt chính là, thật ra anh cũng không nắm chắc được là mình có phá được vụ án này không, cho nên anh mới để em ở lại New York, bởi vì anh không muốn cả hai chúng ta đều lãng phí thời gian." Chúc An Sinh nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cô không ngờ lý do mà Trì Trừng nhắc tới lại là cái này, đồng thời nó cũng khơi gợi sự tò mò trong lòng cô: " Vụ án này, anh không nắm chắc phần thắng sao ?" " Đúng vậy." Trì Trừng vô cùng thản nhiên, nói: " Vào lúc này, cảnh sát Thái Lan đã dốc hết toàn lực để điều tra vụ án rồi, cho nên anh cũng không dám đảm bảo là mình có thể làm tốt hơn bọn họ." " Tình huống cụ thể như thế nào ? Hung thủ đã gây án bằng cách nào ?" Trước đây, cô chưa từng gặp dáng vẻ Trì Trừng ủ rũ khi chưa bắt đầu phá án, vì thế cô càng tò mò hơn. " Trước mắt chỉ mới xác định được thủ pháp gây án của hung thủ. Căn cứ theo cách phân tích của cảnh sát Thái Lan thì hung thủ chờ vào lúc đêm khuya tĩnh lặng mới dẫn mồi lửa đốt cháy thôn làng. Hơn nữa, địa điểm hắn chọn làm nơi phóng hỏa cũng rất dễ gây chú ý. Những căn nhà xa xa, nằm hẻo lánh thì hắn chọn cách đốt nhà, còn những nhà dân nào mà gần hơn thì hắn trực tiếp bắn chết người trong thôn." " Mặt khác, trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện ra có một số người dân bị bỏng khá nhẹ, nguyên nhân dẫn đến tử vong là do bị bắn. Thế nên, bọn họ suy đoán rằng, sau khi phóng hỏa xong hung thủ đã canh giữ ở bên ngoài, một khi hắn phát hiện có người chạy ra ngoài thì hắn sẽ cầm súng bắn chết bọn họ." " Vụ án đầu tiên xảy ra vào chín tháng trước, sau đó, mới một tháng trước đã xảy ra vụ án thứ hai. Ở cả hai vụ án, họ không chỉ thấy thủ pháp giết người giống nhau mà ngay cả viên đạn được bắn ra cũng được xác nhận là cùng một loại, được dùng cho một loại súng. Sau đó, bọn họ đã huy động toàn bộ cảnh sát trên khắp Thái Lan để điều tra vụ án này nhưng vẫn không có kết quả gì, sau đó nữa thì bọn họ tìm tới anh." " Gần như toàn bộ cảnh sát Thái Lan tới điều tra mà vẫn không tìm được hung thủ ?" Chúc An Sinh kinh ngạc. Bình thường cũng có khá nhiều vụ án không phá được, nhưng đó là do điều kiện không đủ hoặc thiếu người điều tra. Nhưng một vụ án này đã huy động gần như toàn bộ cảnh sát điều tra trên cả nước mà vẫn không bắt được hung thủ thì quá khoa trương rồi. " Cho nên, giờ em đã hiểu tại sao anh nói không nắm chắc phần thắng chưa ? Hơn nữa, anh cảm thấy cảnh sát Thái Lan cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào anh, dù sao thì bọn họ cũng điều tra rất cặn kẽ rồi." " Là sao ?" Chúc An Sinh ngạc nhiên, hiếm có khi Trì Trừng dành tặng cho những người cảnh sát một lời khen. " Bởi vì vụ án này quá mức nghiêm trọng nên cảnh sát Thái Lan đã thẩm vấn một lượt hơn mấy nghìn người ở các thôn gần nơi xảy ra vụ án. Không những thế, bọn họ còn dùng máy phát hiện nói dối nữa, nếu cảm thấy ai đó có gì khác lạ thì họ lập tức điều tra sâu ba tấc đất, nhưng khi kết quả điều tra có thì họ lại không tìm được kẻ tình nghi." Chúc An Sinh nuốt một ngụm nước miếng. Huy động cảnh sát trên toàn quốc có khác, làm việc rất nhanh chóng, nhưng bày ra một thế trận lớn như thế rồi mà vẫn không bắt được hung thủ, rốt cuộc hung thủ là loại người gì vậy ? " Không chỉ dừng lại ở đó, nó còn khoa trương hơn nữa kìa. Sau khi điều tra toàn bộ người trong các thôn gần đó xong, cảnh sát Thái Lan lại vẽ ra một hướng đó là hung thủ là người bên ngoài. Trong đó, có một cái thôn có con đường ra duy nhất là băng qua một bãi bùn, đằng sau bãi bùn đó chính là đường quốc lộ. Nói cách khác, nếu như hung thủ là người ngoài thì khi đi vào thôn hắn phải đi qua đường quốc lộ, sau đó sẽ phải băng qua một bãi bùn để tới được thôn." " Mà trên đường quốc lộ thì có gắn camera theo dõi, cảnh sát Thái Lan lại tiếp tục tốn thêm mấy ngày nữa để xem băng ghi hình, điều tra một lượt những chiếc xe đã đi qua con đường đó. Kết quả cuối cùng như thế nào, chắc không cần anh nói em cũng biết rồi đấy." " Rốt cuộc, hung thủ đã làm thế nào để nhắm vào hai thôn này, sau đó tại sao hắn lại lựa chọn phương thức gây án như thế ? Dựa theo những gì anh nói thì cảnh sát Thái Lan đã điều tra theo đủ loại khả năng rồi, nhưng vì sao hung thủ lại chọn hai thôn có khoảng cách mấy trăm km ? Mục đích của hắn là gì ?" " Không ai biết được hắn có mục đích gì. Hắn giống như một con ác quỷ với tâm hồn trống rỗng, hắn đi đến nhân gian để thực hiện trò chơi giết chóc, cuối cùng hắn lại biến mất như chưa từng xuất hiện, giống như một hồn ma. Cho nên, giờ em đã hiểu rõ vì sao anh không nắm chắc phần thắng chưa ?" " Nhưng anh vẫn nhận vụ án này mà." " Tuy rằng ma quỷ rất đáng sợ, nhưng cho dù là lấy trứng chọi đá thì chúng ta cũng nên thử một lần." Chúc An Sinh hiểu ý của Trì Trừng, giờ trong lòng anh có lẽ vẫn canh cánh chuyện thẩm vấn Parker Martinez, nên anh mới cố chấp với một vụ án có độ khó tương tự như thế. " Có cần em đưa anh ra sân bay không ?" Chúc An Sinh dịu dàng hỏi. " Viện nghiên cứu đã chuẩn bị xong tài liệu để đưa tới cục cảnh sát New York rồi, em nên mang chỗ tài liệu đó tới cục cảnh sát thì hơn, cứ để anh tới sân bay một mình cũng được. Ít nhất thì chúng ta vẫn có thể đối phó với đống ma túy ngu xuẩn đó, không phải sao ?" Chúc An Sinh không nhịn được, cô cười thành tiếng. Giờ những ông trùm buôn bán ma túy ở Mexico và Mỹ mà nghe thấy Trì Trừng nói thế này, không biết họ có tức lộn ruột lên mà đem anh đi xử lý luôn không. Giờ anh lựa chọn đi vội vàng như thế này, Chúc An Sinh cũng hiểu, chỉ sợ cơ hội này không có nhiều. Một lúc sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đã ăn xong bữa cơm, hai người lại bắt đầu chia nhau ra hành động. Đợi tới lúc Chúc An Sinh cầm lấy tài liệu chuẩn bị đi tới cục cảnh sát New York thì đã muộn, cô đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm, lúc này, hẳn là Trì Trừng đã ngồi trên máy bay để tới Thái Lan rồi... Tới cục cảnh sát New York đưa tài liệu xong, đột nhiên Chúc An Sinh cảm thấy hơi cô đơn, giờ cô nên làm gì nhỉ ? Hiếm có khi Trì Trừng đi công tác, hay cô trộm làm biếng một hôm nhỉ, ngày mai cứ ngủ tới chín giờ mới rời giường ? Nhưng mà đó cũng mới là suy nghĩ của Chúc An Sinh thôi, cô còn chưa kịp thực hiện thì một trận ồn ào đã cắt ngang suy nghĩ của cô. Chúc An Sinh nhìn về nơi phát ra tiếng ồn ào. Đó là một hành lang cách đó không xa, có một người phụ nữ đang lôi kéo cảnh sát, khàn giọng khóc lớn. Ở ngay đằng sau người phụ nữ này thì có một người đàn ông khoảng 50, 60 tuổi, tuổi tác không chênh lệch lắm so với người phụ nữ đằng trước, ông muốn đưa tay ngăn người đằng trước không làm loạn nữa, người cảnh sát bị bà níu kéo cũng để lộ ra sự không kiên nhẫn. Cuối cùng, người đàn ông đó cũng kéo người phụ nữ lại được. Người cảnh sát vừa bị kéo nhân cơ hội này đã chạy thoát, hắn chạy về phía Chúc An Sinh, đứng ở chỗ cô vẫn còn nghe thấy tiếng khóc tiếng nấc cụt đứt quãng của bà. " Đã xảy ra chuyện gì ?" Lúc người cảnh sát đi ngang qua trước mặt Chúc An Sinh, Chúc An Sinh đã kéo cậu ta lại, cậu ta lập tức nhận ra cô, để lộ khuôn mặt tươi cười. " Là Chúc tiểu thư à, sao Trì Trừng tiên sinh không đi cùng với cô ?" " Anh ấy có việc phải tới Thái Lan rồi. Ở đây đã xảy ra chuyện gì ?" " Con trai của hai người kia xảy ra tranh chấp cùng với người khác, sau đó không may đứa con đã bị bắn chết, mẹ của nạn nhân đương nhiên không tiếp nhận sự thật này, dù sao thì trong mắt bố mẹ, con của mình luôn là hoàn hảo nhất, không phải sao ? Nhưng sự thật đã rõ ràng rồi, trong camera cũng đã ghi lại hình ảnh đó, bà ấy không tin việc con trai mình xảy ra tranh chấp với người khác thì cũng không còn cách nào khác." " Có camera theo dõi à ?" Chúc An Sinh hơi tò mò. " Cô muốn đi xem sao ? Vừa lúc, tên hung thủ bắn chết con trai họ vẫn còn đang lẩn trốn, giờ cô đi xem, biết đâu lại giúp bọn họ tìm được hung thủ ?" Chúc An Sinh không từ chối, cô đi theo người cảnh sát đó để xem đoạn băng ghi hình, khoảng bảy phút sau, cô đã xem được nó. Vị trí của camera theo dõi là ở bãi đỗ xe, đây chắc là camera giám sát của một vị thương gia nào đó rồi. Trong băng ghi hình có thể thấy hai người này đều từ trong siêu thị bước ra, mỗi người đều ôm lấy túi đồ của mình, khi người bên trái chuẩn bị mở cửa xe của mình ra thì hắn chú ý tới người bên phải. Chiếc xe đỗ ở bên phải là một chiếc xe bảo mẫu, bên trong xe còn có người. Người ở bên trong chủ động mở cửa xe ra, người bên phải cứ thể trực tiếp lên xe, nhưng đúng lúc đó người bên trái lao tới kéo tay người bên phải lại. Thậm chí người bên trái còn nắm luôn túi đựng đồ của mình xuống đất, sau đó hắn nói cái gì đó khiến người bên phải móc khẩu súng ra, người bên phải bắn súng. Đầu tiên, cơ thể người bên trái hơi đổ về phía trước, nhưng ngay sau đó hắn lại lùi bước, cả cơ thể lảo đảo. Qua đoạn băng ghi hình, Chúc An Sinh thấy được người đang nằm dưới đất kia đang dần mất đi ý thức. Nhưng những thứ Chúc An Sinh nhìn thấy không chỉ có thế, Chúc An Sinh biết, cô còn nhìn thấy một hung thủ vô hình.